Đợi một chút nữa thì đám đông giải tán. Trí Vĩ đứng bên ngoài nghe hết mọi chuyện, không phải anh không muốn vô mà là nếu anh vô thì không chừng mọi chuyện còn rắc rối thêm, nhiều khi lại bất lợi cho Hạ Băng nữa, Nhưng quan tâm người ta thì cũng đâu cần ra mặt đâu nhỉ. Anh liền có cách quan tâm của riêng mình.
-Cậu chú ý nhà họ Phương đi. Tùy ý tôi sẽ ''đặt biệt'' tiếp đãi.
Thư ký nghe lệnh trong lòng có chút cảm thán:
-Nhà họ Phương xác định rồi. Chọc đâu lại chọc vào một tảng băng không biết nương tay là gì.
Trí Vĩ chuyển ánh nhìn ôn nhu về phía Hạ Băng sau đó rời đi.
-Tôi nghĩ lại rồi...
Thư kí khó hiểu, chợt nảy ra ý kiến:
-Boss không muốn làm khó nhà họ Phương nữa à?
Trí Vĩ thản nhiên trả lời, kèm theo một nụ cười lạnh:
-Tôi cảm thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, nghe nói họ đang nhắm đến miếng đất ở phía tây thành phố đúng không? Dùng toàn lực lấy nó đi. Nơi đó đầu tư một công viên hải dương cũng được đó.
-Cậu đây là đang xả giận à?
-Nhiều chuyện. Dám đụng đến người của tôi. Cô ấy mà có bị thương thì không chỉ là một miếng đất đâu. Hừ.
Thư ký không nói gì, miệng cười cười, trong lòng thì thầm nghĩ:
-Một bên chửi mình, bên khác chẳng phải đang trút giận dùm cô Hạ Băng sao? Boss nhà mình biết yêu thật rồi, đáng sợ quá đi!
--------------
Câu lạc bộ karate.
Đám đông giải tán hết cũng là lúc mọi người thể hiện sự hoang mang. Hạ Băng không nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727928/chuong-78.html