Mọi người đồng loạt nhìn về phía Như Ý và Hạ Băng. Hạ Băng một mực từ chối:
-Em cảm thấy mình ngồi ở đây là được rồi,...nên chỗ ấy dành cho bạn khác cần hơn đi ạ!
Tưởng đã có thể từ chối rồi, nhưng nào ngờ, đến cả thầy hiệu trưởng cũng lên tiếng:
-Thầy thấy hai em không nên phụ lòng tốt của cậu ấy. Nếu vẫn còn chỗ thì cứ lên đây ngồi, sẽ dễ trao đổi hơn.
Hiệu trưởng cũng lên tiếng rồi, chẳng lẽ lại từ chối, như vậy chẳng khác nào chẳng coi ai ra gì. Hạ Băng bất đắc dĩ cùng Như Ý đổi chỗ ngồi. Ngặt một cái nữa là chỗ ngồi là nơi trung tâm, trực diện nhìn lên. Đúng là khóc không thành tiếng. Như Ý nhìn thái độ của Hạ Băng lại quay sang nhìn Trí Vĩ. Cô thì thầm:
-Ánh mắt của anh ấy hình như không đúng lắm....chẳng lẽ....có ý đồ từ trước?
Suy nghĩ một chút cô mới hốt hoảng, lại suy nghĩ:
-Nếu như vậy thì chẳng phải mình sắp mất một đứa bạn tri kỉ nữa sao? Hạ Băng à! Cậu chẳng lẽ lại sắp nối gót An Thiên bỏ mình sao?
Như Ý bực bội nhưng rồi cố gắng phủ nhận:
-Không không, tên Trí Vĩ này suốt ngày lạnh như tờ tiền, ai mà yêu cho nổi. Hạ Băng chính là thích kiểu nam thần ấm áp có thể xoa dịu tâm hồn mạnh mẽ. Anh ấy chắc chắn không thể, cái tên gần ba mươi tuổi đầu rồi mà chưa có mảnh tình vắt vai, không có tiền đồ, chắc chắn không thể.
Như Ý đinh ninh như vậy rồi vui vẻ tiếp tục công việc. Nhưng tất nhiên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727918/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.