Sau một tuần trở lại với trường đại học. Hạ Băng rất nhanh chóng bắt kịp nhịp học, nói là người thông minh sáng dạ thì cũng chẳng phải sai.
Sáng nay tâm trạng khá tốt nên Hạ Băng đi sớm hơn một chút, sẵn tiện hít thở không khí trong lành luôn. Thảnh thơi trong khuôn viên trường được một lúc thì cô đến ngồi ở một băng ghế đá dưới tán cây ở vườn hoa gần khuôn viên.
-Lâu lắm rồi mới được thoải mái như hôm nay! Thật muốn thời gian ngừng lại quá đi a!
-Đáng tiếc là chuyện đó không thể xảy ra, đúng chứ?
Hạ Băng giật mình, nhìn về hướng phát ra tiếng. Một người đàn ông với bộ tây trang xanh đen lịch lãm. Vừa nhìn thôi đã đoán được người này không là nhân vật lớn cũng là ''con ông cháu cha''. Í, khoan đã, nhìn kĩ lại hình như có chút quen. Hạ Băng vẫn ngồi đơ ra, cố gắng lục lại kí ức.
Người đàn ông vẫn đứng đó quan sát Hạ Băng. Tâm trong lòng có chút vui trước dáng vẻ ngờ nghệt của cô nàng. Anh vẫn rất vui lòng chờ đợi cô nhận ra. Nhưng tình hình không khả quan lắm. Hạ Băng vẫn đơ ở đó. Trí Vĩ lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ:
-Chúng ta đã gặp qua rồi! Anh là Trí Vĩ, bạn của Tinh Anh...
Hạ Băng như được thông não, cô đánh một cái vào đùi:
-Là anh!
Thấy bộ dạng của mình có phần thất lễ, Hạ Băng nhanh chóng đứng dậy, lịch sự chào hỏi:
-Em xin lỗi. Lúc nãy không nhận ra anh!
Trí Vĩ cười, tiến lại gần ngồi xuống ghế một cách rất tự nhiên:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727917/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.