Kéo Như Ý đi được một đoạn, cô nàng ta không biết nghĩ gì lại định quay lại đối chất rõ ràng. Hạ Băng từ thế chủ động liền trở thành thế bị động từ lúc nào không hay. Như Ý có vẻ đã hạ quyết tâm vô cùng lớn,b hùng hồn tuyên bố trong khi kéo Hạ Băng hướng về canteen:
-Mình bỏ đi như vậy chẳng phải là quá dễ dàng với hắn quá rồi sao? Không được, lần này phải dứt khoát, tốt nhất là sau này đừng gặp nhau nữa. Lần nào gặp cũng khiến mình bực mình hết.
Hạ Băng lắc đầu ngao ngán, hỏi một câu khiến người nào đó lập tức đứng lại:
-Cậu có chắc mình sẽ làm được không? Rõ ràng thích người ta đến hết đường chối cãi rồi mà vẫn cứng đầu như vậy. Nói đi, cậu có chắc sẽ không gặp anh ta không?
Như Ý bị nói trúng tim đen, mặt cũng đã cúi xuống rồi. Giọng nói cũng nhỏ xuống không ít:
-Cậu nói xem, mình làm như vậy nhẫn tâm lắm đúng không? Rõ ràng biết anh ấy lúc nào cũng hết lòng với mình vậy mà cứ từ chối. Rõ ràng biết bản thân cũng thích hắn ta mà vẫn luôn phủ nhận điều đó.
Hạ Băng lắc đầu an ủi:
-Mình hiểu suy nghĩ của cậu. Cậu luôn không có cảm giác an toàn. Nên là dù thế nào mình cũng ủng hộ cậu. Nhưng phải hứa là đừng buồn nữa, mình không biết dỗ người như An Thiên đâu.
Như Ý thở dài một cái, lấy lại tinh thần, kéo tay Hạ Băng:
-Được rồi, không làm cậu khó xử nữa, xem tay chân cậu lóng ngóng kìa, tức cười chết mất.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-dau-gap-lai-anh-muon-cuoi-em/1727919/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.