Trong phòng thí nghiệm của tòa nhà thực tập, lớp Y lâm sàng 1 chia thành các nhóm nhỏ gồm 4 người, đang quan sát hình thái tế bào dưới kính hiển vi, các mẫu vật được thay đổi liên tục, thế giới dưới kính hiển vi muôn hình vạn trạng.
Giảng viên giảng bài đứng trên bục, màn hình lớn phía sau hiển thị hình thái chính xác của mẫu vật hiện tại dưới kính hiển vi.
Dưới bục, thỉnh thoảng có người giơ tay đặt câu hỏi, không phải là không tìm thấy tế bào, thì là không nhìn rõ hình dạng.
Trong suốt buổi học, những người theo kịp thì đã xem mẫu vật nhiều lần, còn những người không theo kịp vẫn đang nghiên cứu cách điều chỉnh kính hiển vi.
Ngón tay của Lăng Vân di chuyển qua lại giữa nút chỉnh thô và nút chỉnh tinh, cho đến khi chuông tan học vang lên, cô mới miễn cưỡng xem xong một mẫu vật.
Cô nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với biểu hiện của mình.
“Vân Vân, đi nào, đi ăn cơm thôi.” Lưu Diệp thu dọn sách vở.
“Các cậu đi trước đi!”
Lăng Vân vốn luôn yêu cầu rất cao ở bản thân, trước kia là bởi vì Lục Thẩm Nhất xuất sắc, cô muốn cố gắng hết mình để gần anh hơn, bây giờ còn có thêm một lý do khác, cô chọn học y là vì Lăng Tường bị bệnh.
“Vậy mình ở lại luyện tập với cậu. Dù sao bây giờ mình cũng chưa đói.” Lưu Diệp đặt cặp xuống.
Phải nói rằng, Lưu Diệp rất thành thạo trong việc sử dụng kính hiển vi, giống như một nhà nghiên cứu khoa học lâu năm.
“Vân Vân, cậu xem nếu làm thế này, điều chỉnh nút chỉnh tinh một chút, hình ảnh sẽ rất rõ ràng.” Lưu Diệp vừa điều chỉnh, vừa để Lăng Vân quan sát sự thay đổi.
Dưới sự hướng dẫn của Lưu Diệp, Lăng Vân dần dần nắm được kỹ thuật, “Thật này, sao cậu giỏi thế, mình thấy trước khi thầy giảng cậu đã xem xong mẫu vật rồi.”
“Lúc mình học Tiểu học, ba mình đã mua cho mình một cái kính hiển vi, cứ chơi dần nên quen thôi.”
Lưu Diệp nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Lăng Vân lại nghe đến ngẩn người.
Những ký ức về thời tiểu học của Lăng Vân, ngoài việc Lăng Tường say rượu đập vỡ chén bát mỗi đêm, thì chẳng còn gì để nhớ.
Giống như tối qua ở nhà hàng, mặt đất lộn xộn.
Buổi tối, những đám mây trên bầu trời thay đổi không ngừng, trắng, vàng, đỏ, như bức tranh màu nước từ từ mở ra.
Lăng Vân và bạn cùng phòng đang xếp hàng mua cơm, bốn người chăm chú theo dõi đến tình hình mới nhất của món thịt kho.
Chiều nay, Lục Thẩm Nhất nhắn tin cho Lăng Vân, nói là thầy giáo tạm thời gọi anh đến để thảo luận về việc cải tiến phần mềm, nên không thể ăn tối cùng cô.
Đến lượt Lăng Vân, món thịt kho đã hết, đồng nghĩa với việc ba người bạn cùng phòng phía sau cũng phải tạm thời thay đổi món ăn.
Bốn người ngồi cùng một bàn, bàn luận về các món ăn trong căn tin ngày hôm nay, và thề lần sau nhất định phải giành được món thịt kho.
“Vương Lỗi, cậu cũng đến mua cơm à.” Lăng Vân ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Vương Lỗi cầm hộp cơm trên tay.
“Ban đầu mình định mua cơm, nhưng không phải lão Thẩm bị sốt sao, cậu ấy chả ăn uống gì cả.”
Lăng Vân trừng to mắt, “Lục Thẩm Nhất bị sốt sao? Bao nhiêu độ? Nói cho mình nghe xem tình hình thế nào?”
Trên đường đi, Lăng Vân nghe Vương Lỗi kể, rồi gọi điện cho Lục Thẩm Nhất.
“Alo, Lục Thẩm Nhất, sao anh bị sốt mà lại không nói với em? Bây giờ bao nhiêu độ? Có tăng lên không?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, “Anh không sao, uống chút nước nóng là được rồi, em ăn tối chưa?”
“Không sao? Vậy là bao nhiêu độ? Không được, em đang ở dưới lầu ký túc xá của anh, anh mặc quần áo vào rồi xuống đây.”
Lăng Vân ngắt điện thoại.
Sau đó Vương Lỗi ở bên cạnh nhận được điện thoại của Lục Thẩm Nhất.
“Anh Lỗi, cậu có gặp Lăng Vân không? Cô ấy nói cô ấy đang ở dưới lầu, nếu cậu gặp thì bảo cô ấy là mình không sao, đừng nói mình bị sốt cao.”
Giọng Lục Thẩm Nhất khàn khàn, thỉnh thoảng lại ho vài tiếng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Lão Thẩm, Lăng Vân đang ở…”
“Lục Thẩm Nhất, nếu anh không xuống, em sẽ lên đó!” Vương Lỗi chưa kịp nói hết câu, Lăng Vân đã nói vọng vào điện thoại của anh ấy.
Hai phút sau, Lục Thẩm Nhất khoác áo bông dày, xuất hiện trước mặt Lăng Vân.
“Anh không sao, ngủ một giấc là khỏe thôi.”
Lăng Vân không để ý đến lời anh nói, đưa tay chạm vào trán anh, nhiệt độ nóng hổi.
“Đi, đi bệnh viện.” Lăng Vân không đợi Lục Thẩm Nhất nói, đỡ anh đi về phía cổng trường.
Trên xe taxi, Lục Thẩm Nhất dựa vào người Lăng Vân, toát mồ hôi lạnh.
Phòng cấp cứu đông người, Lăng Vân đỡ Lục Thẩm Nhất đi lấy máu, lấy thuốc.
Trong phòng truyền dịch, Lục Thẩm Nhất dựa vào ghế, Lăng Vân đút nước ấm cho anh uống.
Một cậu bé ở bên cạnh bởi vì mạch máu quá nhỏ, mũi tiêm đầu tiên không vào, cậu bé đang khóc trong lòng mẹ, phản kháng mũi tiêm thứ hai.
Tiếng khóc kéo dài rất lâu, cho đến khi tiêm xong mới dần lắng xuống.
Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, như một đứa trẻ mắc lỗi đang chờ bị phạt.
Lăng Vân cũng không nhìn anh, mắt nhìn vào chai nước muối.
Không khí yên tĩnh nhưng bất thường.
Khi chai nước muối còn một nửa, Lăng Vân kiểm tra nhiệt độ cơ thể Lục Thẩm Nhất, “Lục Thẩm Nhất, nếu lần sau anh còn giấu em, em sẽ không thèm để ý đến anh nữa.”
“Anh sai rồi, em có thể tha thứ cho anh không?” Lục Thẩm Nhất vừa định chạm vào tay Lăng Vân, cô đã đưa tay ra.
“Chỉ lần này thôi đấy!”
Để hạ sốt cho Lục Thẩm Nhất, Lăng Vân không ngừng cho anh uống nước, Lục Thẩm Nhất cũng không dám không uống, ly nước dùng một lần uống hết lần này đến lần khác, khi Lăng Vân đứng dậy định lấy thêm nước, Lục Thẩm Nhất kéo cô lại, “Anh muốn đi vệ sinh.”
Lăng Vân đặt ly nước xuống, đưa tay lấy chai nước muối xuống khỏi giá truyền dịch, “Đi thôi!”
Đoạn đường từ phòng truyền dịch đến nhà vệ sinh khá ngắn, nhưng phải rẽ hai lần.
Lăng Vân giơ cao chai nước muối, nhìn chằm chằm vào tay Lục Thẩm Nhất, sợ anh chảy máu.
“Đến rồi.” Lục Thẩm Nhất giữ chặt Lăng Vân, dừng lại trước nhà vệ sinh.
Lăng Vân dừng lại, “Anh tự đi được không?”
Lục Thẩm Nhất cầm lấy chai nước muối, “Được.”
Dưới lầu ký túc xá, Lăng Vân dặn dò cách sử dụng và liều lượng của mấy loại thuốc trong túi cho Lục Thẩm Nhất.
“Trước khi ngủ, anh nhớ đo nhiệt độ một chút, nếu trên 38,5 độ thì phải uống thuốc hạ sốt…”
Lăng Vân chưa nói hết câu, Lục Thẩm Nhất đã ôm chầm lấy cô, “Đừng cử động, anh muốn ôm em.”
Câu lạc bộ tranh luận, Vương Dương thông báo đề tài tranh luận mới nhất cho các thành viên, hy vọng chọn ra bốn người để lập một đội tranh luận.
Đề tài: Người nghèo có sinh ra quý tử không.
Đối với trận tranh luận đầu tiên này, mọi người đều rất tích cực, đặc biệt là thành viên thứ hai và ba, cạnh tranh rất gay gắt.
Lăng Vân ngồi ở bên cạnh, không nói một lời.
Bởi vì cô không muốn tham gia đề tài này.
Cô không thể không trộn lẫn bất kỳ cảm xúc cá nhân nào để toàn tâm toàn ý tham gia vào trận tranh luận cuối cùng được quyết định bằng kết quả thắng thua này.
Cô không muốn đứng về bên nào cả.
Vương Dương yêu cầu mỗi một thành viên muốn tham gia đều đứng lên, lần lượt nói lên suy nghĩ của mình.
Trong nháy mắt, mọi người xung quanh Lăng Vân đều đứng dậy, chỉ có cô là ngồi yên không nhúc nhích.
Vương Dương nhìn về phía Lăng Vân, cô cúi đầu, không có phản ứng.
Sau buổi họp, Vương Dương gọi Lăng Vân lại, “Lăng Vân, em không muốn tham gia đề tài tranh luận này à?”
“Không muốn.” Lăng Vân trả lời rất dứt khoát.
Vương Dương: “Thật sự không muốn à?”
“Không muốn, xin lỗi chủ tịch, em còn có việc, em đi trước.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lăng Vân là người duy nhất ở thôn Sa Giang đậu vào trường đại học trọng điểm toàn quốc, cũng là thủ khoa đầu tiên được bồi dưỡng từ Trường THPT số 2 Tây Giang, nhưng cô luôn cho rằng, lý do thúc đẩy điều này trở thành hiện thực là Lục Thẩm Nhất.
Sự xuất hiện của cuộc tranh luận này đã làm sống lại sự tự ti ẩn sâu trong lòng Lăng Vân.
Lăng Vân đi trên đường trở về ký túc xá, giọng của Lục Thẩm Nhất truyền đến từ phía sau.
“Lục Thẩm Nhất, anh họp xong rồi à?” Lăng Vân nghi hoặc, bình thường vào Lục Thẩm Nhất bận nhất vào giờ này.
Lục Thẩm Nhất nắm lấy tay Lăng Vân, “Hôm nay tương đối thuận lợi.”
“Ra ngoài hóng gió một chút nhé?”
Lăng Vân gật đầu.
Trên đường cái, xe chạy với tốc độ 60 km/h, kèm theo âm nhạc thịnh hành phát ra từ loa, toàn bộ thành phố Bắc Kinh hiện lên như một vở kịch.
Thành phố rất lớn, rất hoa lệ, người rất đông, cũng rất náo nhiệt.
Khi những công trình kiến trúc mang tính biểu tượng thường xuất hiện trên chương trình tin tức CCTV lần lượt hiện ra, Lăng Vân chỉ cảm thấy có chút không chân thật, cô nằm dựa vào cửa sổ xe, nếu không vì thời tiết quá lạnh, cô thật sự muốn mở cửa sổ ra để nhìn những thứ này mà không bị cản trở.
Sau một vòng lang thang, xe dừng lại ở một bãi đỗ xe ngoài trời, xung quanh là khu công nghiệp.
Lục Thẩm Nhất: “Em muốn xuống một lúc không?”
Lăng Vân co người lại, kéo chăn lông lên người, “Lạnh quá!”
Lục Thẩm Nhất cười, “Em đó!”
“Khi xuống thang máy anh gặp Vương Dương, anh ta kể cho anh sự tình ở trận tranh luận.”
Lăng Vân quay về phía cửa sổ, quay lưng lại với Lục Thẩm Nhất, “Ồ!”
“Em không muốn tham gia vì đề tài này à?”
Lăng Vân không đáp.
Lục Thẩm Nhất điều chỉnh ghế ngồi của Lăng Vân về phía sau, “Không muốn nói thì anh không hỏi nữa, nằm ra đằng sau xem thoải mái hơn không?”
Lăng Vân vẫn không nói gì, cũng không nhúc nhích.
“Sao vậy?”
Lục Thẩm Nhất thấy Lăng Vân không nói gì, bèn mở cửa xe, đi sang phía đối diện.
Cửa ghế phụ bị Lục Thẩm Nhất mở ra, anh ngồi xổm trên mặt đất, “Sao vậy?”
Lăng Vân xoay người, lại quay lưng về phía anh, “Đóng cửa lại đi.”
Cứ ngỡ Lục Thẩm Nhất sẽ quay trở lại ghế ngồi, ai ngờ, ngay sau đó anh mở cửa sau, bế bổng Lăng Vân lên, hai người cùng ngồi vào ghế sau.
Lục Thẩm Nhất đắp chăn cho Lăng Vân, để cô dựa vào lòng mình, “Sao em không nói gì?”
Lăng Vân nhích lại gần Lục Thẩm Nhất, “Lục Thẩm Nhất, anh nghĩ em nên đứng về phía nào trong đề tài tranh luận này?”
“Phía nào là do bốc thăm quyết định mà.”
“Anh biết mà, em không nói về chuyện đó!” Giọng của Lăng Vân lớn hơn hẳn.
Ánh mắt hai người chạm nhau, nhiệt độ trong xe giảm xuống đột ngột.
“Lục Thẩm Nhất, em có thể thi đỗ đại học Thanh Hoa là vì anh từng nói trong phòng đa phương tiện rằng, anh muốn thi vào chuyên ngành phát triển phần mềm của đại học Thanh Hoa, nên em nhất định phải đến đó, đó là cơ hội cuối cùng để em có thể nhìn thấy anh, là con đường duy nhất!” Lăng Vân đẩy Lục Thẩm Nhất ra, khóc và nói hết mọi thứ.
Cô mở cửa xe, chạy ra ngoài.
Gió lạnh thổi vào mặt Lăng Vân, đau buốt khó chịu.
Cô gái nói ra hết bí mật giấu kín trong lòng mình, cô buông xuống tất cả tự tôn của mình, phơi bày bản thân trước mặt người mình yêu, không chút che đậy.
Lục Thẩm Nhất đuổi theo, anh ôm chặt lấy Lăng Vân, dù cô có cố gắng giãy giụa thế nào cũng không buông tay, “Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi! Xin lỗi!”
“Lục Thẩm Nhất, anh có biết em thích anh nhiều thế nào không, anh có biết không?”
Lục Thẩm Nhất ôm chặt lấy Lăng Vân hơn, đôi môi mỏng của anh đặt lên môi cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa có lực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]