Từ sau nụ hôn đó, quan hệ của hai người dường như đã có chút thay đổi.
Một mặt, kỹ năng dỗ dành người yêu của Lục Thẩm Nhất cũng tiến bộ vượt bậc.
Ví dụ, lần cãi nhau đó, Lục Thẩm Nhất chỉ trong chớp mắt đã dỗ dành được Lăng Vân.
Cụ thể là, sau khi Lục Thẩm Nhất hôn Lăng Vân, Lăng Vân lại chạy vào trong xe, cô trốn trong chăn, mặt không ngừng đỏ lên, tay chân múa loạn trong không trung.
“Ngại à?” Lục Thẩm Nhất đóng cửa xe, ngồi lại ghế sau.
Lăng Vân đá Lục Thẩm Nhất một cái, không quan tâm có đá trúng hay không, dù sao cảm xúc này là đúng lúc, “Lục Thẩm Nhất, chúng ta đang cãi nhau, cãi nhau đấy, anh hiểu không?”
Dù giọng của Lăng Vân vẫn hơi nghẹn ngào, nhưng nhiều hơn là sự ngượng ngùng.
Không khí im lặng một lúc, Lăng Vân vừa định kéo chăn ra, nhìn xem tình hình của Lục Thẩm Nhất thế nào, thì Lục Thẩm Nhất đã kéo mạnh chăn: “Vậy làm lại lần nữa.”
Hai người lại hôn nhau, lần này dài hơn và sâu hơn lần trước.
…
Mặt khác, tính khí của Lăng Vân cũng thường hay bộc phát.
Ví dụ, Lục Thẩm Nhất thường bận rộn với việc thử nghiệm phần mềm, không có thời gian ăn cơm, Lăng Vân mang cơm hộp đến phòng thí nghiệm tìm anh, anh vẫn cứ dán mắt vào màn hình và gõ bàn phím liên tục, lúc đó Lăng Vân sẽ đặt mạnh hộp cơm lên bàn, “Lục Thẩm Nhất, em hỏi lại anh lần nữa, anh có ăn không?”
Cũng không đợi Lục Thẩm Nhất trả lời, Lăng Vân đã đẩy cửa bỏ đi.
…
Cuối kỳ, thư viện, phòng tự học, phòng học trống đều chật kín chỗ.
Lăng Vân và bạn cùng phòng ở trong phòng ngủ cả ngày, ôn tập chẳng phân biệt ngày đêm.
“Mình muốn về thi đại học lại! Mình sắp phát điên lên rồi.” Lưu Diệp nhìn mấy cuốn sách toàn là nội dung thi trước mặt, gần như sụp đổ.
Chỉ riêng tóc rụng trong mấy ngày qua ở trong phòng ngủ cũng đủ để làm một bộ tóc giả hoàn chỉnh.
Lưu Hiểu cầm trong tay cuốn Tế bào sinh vật học, mắt đầy tơ máu, “Muốn lên sân thượng hóng gió, gió trên sân thượng chắc là lớn lắm.”
Lăng Vân: “Vậy, đi thôi!”
Ba người lên sân thượng, đợi Lưu Diệp lấy chìa khóa.
Cửa trên sân thượng ký túc xá đáng lẽ phải khóa chặt, nhưng ai bảo Lưu Diệp có khuôn mặt tự nhiên vô hại, nhõng nhẽo năn nỉ dì quản lý, chuyện này thế là xong.
Mặc dù cuối cùng là dì quản lý đi theo Lưu Diệp lên sân thượng.
Bốn người đứng trên sân thượng, dù thời tiết rất lạnh, nhưng nhìn sự thoáng đãng lâu ngày không thấy này, lạnh thế nào cũng không sao!
“A —— Cuối kỳ, bao giờ mới có thể kết thúc!” Lưu Diệp đấm loạn vào không khí.
Cảm giác ôn tập trong phòng ngủ, giống như bị giam trong nhà tù nước, đèn bàn bật, sáng, tắt, cũng lại tối.
Lưu Hiểu và Lư Dĩnh Lai dựa vào tường phía ngoài, mắt dõi theo những tòa nhà cao tầng xa xăm.
Thời gian ôn tập rất eo hẹp, bốn người không nán lại lâu, nhanh chóng quay lại vùi đầu vào biển kiến thức.
Dì quản lý đi sau bốn người, trong lòng nghĩ “May mà theo kịp, chứ học thế này đúng là tẩu hỏa nhập ma luôn rồi!”
Thành quả của một học kỳ được thể hiện qua từng câu hỏi, những thuật ngữ giải thích khó nhớ, những từ tiếng Anh dài, cuối cùng cũng in sâu trong đầu.
Điều đến sau đó là chia tay, là về nhà.
Lục Thẩm Nhất đưa Lăng Vân đến sân bay, anh kéo hành lý của Lăng Vân, “Xuống máy bay thì gọi cho anh, về đến nhà cũng gọi cho anh.”
Lăng Vân gật đầu, “Lục Thẩm Nhất, ôm một cái!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tối hôm đó, cũng ở vị trí này, Lăng Vân lao tới, ôm chặt lấy Lục Thẩm Nhất.
Cô nói cô muốn gặp anh ngay hôm nay.
Lúc này, Lục Thẩm Nhất đang ôm chặt lấy Lăng Vân.
Nhân viên tín hiệu giơ cờ lên phía trước, máy bay lướt qua mặt đất, dần dần biến mất khỏi tầm nhìn.
Ở nhà, trên bàn bày đầy thuốc đông y, bát thuốc trên bàn vẫn còn bốc khói.
Khi ở trường, Lăng Vân thường xuyên gọi điện về nhà, đối với tình trạng của Lăng Tường, cô cũng hiểu phần nào thông qua Vương Vi.
Chỉ là cô không ngờ Lăng Tường phải uống nhiều thuốc như vậy mỗi ngày.
“Không phải nói là tình trạng ổn định sao? Những thứ này là gì?” Lăng Vân nghĩ thầm, bắt đầu tra không ngừng trên điện thoại, cô gần như không biết gì về thuốc đông y.
Vương Vi đang nấu cơm trong bếp, còn Lăng Tường đang nhóm lửa bên bếp.
Lăng Thành vẫn như trước, vừa thấy Lăng Vân về là muốn lục lọi hành lý của cô, “Chị, đôi giày này cho em à?”
“Ừ, chị mua cho em đấy.”
“Hàng hiệu đấy! Chị, chị phát tài rồi à?” Lăng Thành không kịp chờ đợi mà xỏ giày vào.
Đôi giày này, Lăng Vân đã mua ngay khi nhận học bổng, cô biết Lăng Thành luôn muốn có một đôi giày chơi bóng tốt.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Lăng Vân reo lên, ba chữ Lục Thẩm Nhất hiện trên màn hình bị Lăng Thành nhìn thấy.
“Chị, điện thoại của anh Thẩm Nhất!”
Lăng Vân trừng mắt nhìn Lăng Thành, như thể đang nói “Chị không mù!”.
“Alo, Lục Thẩm Nhất.”
Ba đôi mắt trên bàn nhìn chằm chằm Lăng Vân.
“Anh Thẩm Nhất!” Lăng Thành tiến lại gần điện thoại.
Sự nhiệt tình của Lăng Thành với Lục Thẩm Nhất, một nửa là vì bao lì xì kia, nửa còn lại có lẽ là sự thưởng thức lẫn nhau giữa các anh chàng đẹp trai!
“Đưa, đưa, đưa.” Lăng Vân không chịu nổi dáng vẻ hâm mộ cuồng nhiệt của Lăng Thành.
“Alo, anh Thẩm Nhất, anh đang ở đâu vậy? Tại sao từ đợt Tết trước đến giờ anh không đến nhà em nữa? Hỏi chị em thì chị ấy lại mắng em…”
“Lăng Thành, chị mắng em lúc nào? Em có thể để cho người ta nói chuyện không!” Lăng Vân ở bên cạnh không nghe nổi nữa, nhưng chủ yếu cũng là vì sợ Lăng Thành nói ra những điều mà cô không thể đối phó được.
Kể từ khi Lục Thẩm Nhất biến mất vào học kỳ hai của lớp 10, ngoài việc điên cuồng tìm hiểu tin tức về Lục Thẩm Nhất ở trường, thì khi về nhà vào kỳ nghỉ cô lại không đề cập đến dù chỉ một chữ.
Lúc đó khi Lăng Thành nhắc đến Lục Thẩm Nhất, đặc biệt là hỏi khi nào Lục Thẩm Nhất sẽ đến nhà, Lăng Vân luôn tỏ ra rất kích động, vì chỉ có như vậy cô mới có thể che giấu sự chột dạ của mình khi không thể trả lời câu hỏi này.
Cô muốn biết tin tức về Lục Thẩm Nhất hơn bất cứ ai.
“Lăng Thành, anh đang ở Bắc Kinh, xin lỗi nha, lúc trước anh có việc nên không đến được. Bây giờ chắc em đang học lớp 6 rồi nhỉ! Học hành thế nào? Có tiến bộ không?”
Lăng Thành đổi bên nghe điện thoại, “Sao anh giống chị em thế, gặp là hỏi thành tích học tập ngay.”
Lăng Vân lườm Lăng Thành một cái.
“Vậy em nói cho anh biết, em muốn nói chuyện gì?”
“Anh Thẩm Nhất, năm nay anh đón Tết ở đâu? Ở Bắc Kinh sao? Anh có học cùng trường đại học với chị em không? Anh cũng học y à? Hai người có học chung lớp không?”
Lăng Thành như sợ rằng giây tiếp theo mình không thể nói thêm nữa, bèn hỏi rất nhiều câu. Lục Thẩm Nhất ở đầu dây bên kia cũng không ngắt lời, cứ kiên nhẫn nghe, hai người như đang truyền tin vậy, một người nói, một người chờ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Đúng vậy, anh đón tết ở Bắc Kinh, anh cũng học ở Đại học Thanh Hoa, nhưng học phát triển phần mềm, không cùng ngành với chị em, nhưng cách rất gần.”
“Vậy em biết rồi, anh Thẩm Nhất, anh ăn cơm chưa? Trai đẹp phải gặp nhau thường xuyên mới đúng chứ! Nhưng chúng ta đã mấy năm không gặp rồi đó!” Lăng Thành nói không chút ngượng ngùng, ngay cả Vương Vi nghe ở bên cạnh cũng cảm thấy “khó chịu”.
Lăng Vân vội giật lấy điện thoại, “Anh Thẩm Nhất rất bận, em không có việc gì thì đi học đi, sao em không học theo Lục Thẩm Nhất, người ta là thủ khoa kỳ thi đại học đó.”
Từ trước đến nay, Lăng Vân luôn yêu cầu nghiêm khắc với Lăng Thành, có gì nói đó, đặc biệt là về học tập.
“Không sao, bây giờ anh không bận lắm, Lăng Thành rất giỏi, Lăng Vân, em để Lăng Thành nói chuyện với anh thêm chút nữa, anh cũng rất nhớ em ấy.” Giọng của Lục Thẩm Nhất vọng ra từ điện thoại, qua loa ngoài truyền vào tai của mọi người trên bàn.
Lăng Thành nhanh chóng cầm điện thoại, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Này, anh Thẩm Nhất, chị em rất nóng nảy, chẳng thục nữ chút nào, anh chờ em dời trận địa, tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn để chúng ta tâm sự nhé.”
“...”
Khoảng một giờ sau, Lăng Thành trả lại điện thoại cho Lăng Vân, cô nhận lấy, “Sao, mấy anh đẹp trai nói chuyện xong, có thời gian gặp chị gái nóng nảy này rồi à!”
Lăng Thành cười toe toét, “Chị em đẹp thế này, không được gặp nhiều đâu.”
“Đồ nịnh hót, ở trường thì học hành cho tốt, đừng học mấy thứ vớ vẩn, đưa bài tập nghỉ đông cho chị kiểm tra!”
“Hôm nay muộn rồi, chị nghỉ ngơi sớm một chút đi, bài tập để ngày mai nhé!” Lăng Thành nói xong, chạy ra khỏi phòng với tốc độ ánh sáng.
“Nghe đến bài tập là chạy nhanh hơn cả chó…”
WeChat hiển thị có tin nhắn chưa đọc, Lăng Vân nhấn vào xem.
Lục Thẩm Nhất: “Em trai nói muốn thi vào Nhị Trung, đến lúc đó báo tên hai chúng ta, chắc chắn giáo viên sẽ coi em ấy như thủ khoa mà đào tạo.”
Lăng Vân: “Vậy soái ca Lục trả lời thế nào?”
Lục Thẩm Nhất: “Anh tỏ vẻ ủng hộ, nên đã đặt mua vài bộ đề, ba ngày nữa sẽ tới, đến lúc đó mỗi ngày Lăng Thành chụp ảnh gửi cho anh kiểm tra.”
Lăng Vân: “Soái ca Lục lại hành nghề cũ rồi! Vậy em có nên cảm ơn một chút không?”
Lục Thẩm Nhất: “Người một nhà không nói hai lời.”
Đông đi xuân đến, năm 2021 đến một cách lặng lẽ.
Lăng Vân vừa xuống máy bay, lập tức gọi điện cho Vương Vi.
Lục Thẩm Nhất đứng ở cửa đón, nhận hành lý của Lăng Vân, “Mệt không?”
“Không sao, Lục Thẩm Nhất, lần trước em đến tìm anh, sao anh không đợi em? Em đã nhìn rất kỹ, nhưng đến khi người nước ngoài cuối cùng đi ra, anh cũng không xuất hiện!”
“Người nước ngoài?”
Lăng Vân khẽ gật đầu, “Đúng vậy, hành khách bên trong có vài người ngoại quốc, hình như bọn họ nói tiếng Đức, dù sao em cũng nghe không hiểu.”
Lục Thẩm Nhất đặt hành lý vào cốp xe, “Anh đi chuyến bay nội địa, ra từ cửa A và C, em đi nhầm sang cửa đón chuyến bay quốc tế, cho nên mới thấy nhiều người nước ngoài.”
“Nhân viên công tác hướng dẫn em đi bên đó mà, làm sao em biết được.”
Lục Thẩm Nhất cài dây an toàn cho Lăng Vân, “Trách anh không nói rõ trong WeChat, lần sau anh sẽ gọi video cho em ngay khi vừa xuống máy bay, em đợi ở cửa nào, anh sẽ xuất hiện ở cửa đó, được không?”
“Vậy nếu em đợi nhầm chỗ, chẳng phải anh sẽ phải đi vòng rất nhiều đường sao?”
“Vì em, dù phải băng qua cả sân bay, anh cũng sẽ không do dự!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]