Mỗt lần kiểm tra giữa kỳ bình thường có thể làm nhiều người trong mấy tòa nhà trở nên điên cuồng.
Tất nhiên, sinh viên ngành y là những người chịu đựng đầu tiên.
Trong phòng ngủ, mọi người vừa sạc đèn bàn, vừa điên cuồng thể hiện khát vọng đối với tri thức.
Ngay cả những người thường xuyên ôn tập như Lăng Vân cũng không thể bình tĩnh ngủ ngon vào đêm trước ngày thi.
“Tế bào sinh vật học là nghiên cứu từ cấp độ toàn bộ tế bào, hiển vi, siêu hiển vi và phân tử...” Lưu Diệp lặp đi lặp lại các điểm sẽ kiểm tra của phần giải thích thuật ngữ.
Lăng Vân thì nhắm mắt nhớ lại trong đầu, thỉnh thoảng nhìn vào giáo trình một chút.
Cả phòng đều thức khuya nhất, học thuộc những kiến thức y học mới nhất, dùng một câu yêu say đắm là đủ để giải thích tất cả.
Đầu tháng 11, trận tuyết đầu mùa ở phương Bắc lặng lẽ đến, chỉ trong chốc lát, nó đã làm dịu đi sự chú ý của mọi người đối với kết quả giữa kỳ.
Các hoạt động như làm người tuyết, ném tuyết, trượt tuyết… diễn ra.
Những bông tuyết trắng xóa hoặc bay lượn trong không trung không theo trật tự, hoặc tụ lại thành từng đám, tạo thành những người tuyết nhỏ sinh động, trở thành một cảnh quan mang tính đặc trưng.
Tiếng giày sột soạt trên mặt tuyết trở thành lý do cho mỗi lần Lăng Vân ra khỏi lớp sau giờ học.
Dù tuyết giữa đường đã bị đẩy sang hai bên nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc Lăng Vân dẫm lên những đống tuyết gồ ghề, bướng bỉnh giẫm trên tuyết, dường như đôi giày của cô vựa chạm vào nền xi măng sẽ tan ra vậy.
Kết quả là, mấy ngày nay sau giờ học, Lục Thẩm Nhất luôn có cảm giác như mình trở thành phụ huynh của cô.
Lăng Vân vô tư dẫm lên những đống tuyết, Lục Thẩm Nhất cẩn thận che chở bên cạnh, sợ giây tiếp theo cô sẽ ngã.
Sức hấp dẫn của vũng nước đối với trẻ con là không thể cưỡng lại, và Lăng Vân đối với tuyết cũng vậy.
Lục Thẩm Nhất chỉ còn thiếu mỗi cái là không đi theo sau Lăng Vân, đút cơm cho cô nữa thôi.
Mấy ngày sau, tuyết bắt đầu tan, tâm trạng của Lăng Vân tựa như tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống.
“Lục Thẩm Nhất, ngày mai trời vẫn nắng, tuyết sắp tan hết rồi.” Lăng Vân vừa ăn cơm vừa nhìn thông báo thời tiết trên điện thoại, mặt mày u sầu trong chớp mắt.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Anh gọi điện cho ông mặt trời, bảo đừng xuất hiện nữa nhé?” Giọng điệu của Lục Thẩm Nhất giống như đang dỗ trẻ con.
“Vậy anh gọi đi! Nhân tiện bảo nó nghỉ lễ dài hạn luôn.”
Lục Thẩm Nhất cầm điện thoại, bấm vài cái trên màn hình.
“Mặt trời đang bận, anh gửi email cho nó rồi, địa chỉ hồi âm là email của em. Nó nói 5 giờ chiều sẽ trả lời.”
Lăng Vân uống một ngụm canh, “Được rồi, em chờ một chút vậy.”
Trong tiết Thể dục, Lưu Diệp và Lăng Vân chạy chậm ở cuối hàng. Từ trước đến nay, hai người này thường chạy chậm để làm nóng người, nhưng khi thi chạy lại luôn dẫn đầu.
Lúc hoạt động tự do, Lăng Vân vung vợt cầu lông, phát cho Lưu Diệp những quả cầu chất lượng cao, khiến Lưu Diệp liên tục yêu cầu nghỉ giữa hiệp.
“Cậu làm sao đấy, người được xưng là trùm cầu lông của y lâm sàng mà trình độ chỉ có thế nào thôi sao?” Lăng Vân vừa đưa nước cho Lưu Diệp vừa không quên cà khịa vài câu.
“Là do cậu tiến bộ quá nhanh, được chưa! Hồi đầu học kỳ, mình còn dạy cậu cách phát cầu mà!”
Lăng Vân vung vợt, “Cậu nói xem, nếu mình tiếp xúc với cầu lông sớm hơn, bây giờ chắc mình đã là nhà vô địch thế giới rồi!”
“Vậy thì mình đây chẳng phải là huấn luyện viên kim bài à!”
Hai người ngồi trên sân thể dục cao su, vẽ ra viễn cảnh tương lai.
Cuối cùng bị câu nói của Lư Dĩnh Lại kéo về thực tại, “Có kết quả giữa kỳ rồi.”
“Huấn luyện viên kim bài này để người khác làm đi! Giờ mình phải nghĩ xem cuối kỳ phải thì được bao nhiêu điểm không bị rớt môn.” Lưu Diệp bấm máy tính, thở dài.
Sở dĩ Lăng Vân đặc biệt chú trọng bài kiểm tra đầu tiên này là bởi vì cô muốn giành học bổng.
Dù lần này cô thi rất tốt, nhưng khoảng cách với người khác không lớn, đến lúc xét học bổng, chưa chắc cô đã có lợi thế lớn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hai người dựa vào nhau, một người tính toán đủ loại điểm số có thể, một người nghiên cứu quy định xét học bổng.
Giảng viên Thể dục thổi còi, tuyên bố tan học lúc 16 giờ 45 phút.
Lục Thẩm Nhất đứng ở cửa sân thể dục, gặp không ít người muốn xin WeChat.
“Lục Thẩm Nhất.” Khi Lăng Vân tới, Lục Thẩm Nhất đang lần lượt từ chối.
“Xin lỗi, bạn gái tôi tới rồi.” Lục Thẩm Nhất nắm tay Lăng Vân đi về phía căn tin.
Lăng Vân bước theo anh, sau đó đi chậm lại.
“Hết confession, giờ lại đến xin WeChat, Lục Thẩm Nhất, em thật sự muốn đội một cái mũ trùm đầu cho anh, cái loại chỉ lộ mỗi mắt thôi ấy.”
Lăng Vân dùng tay che đi phần lớn khuôn mặt của Lục Thẩm Nhất, mô phỏng hiệu quả của mũ trùm đầu, “Không được, mắt anh cũng đẹp quá, em muốn nhốt anh lại, chỉ mình em có chìa khóa của căn phòng đó thôi.”
“Thì ra Lăng Vân nhà chúng ta cũng có lúc biết ghen đấy chứ.”
Lăng Vân bĩu môi, “Em không ghen đâu, anh đừng tự mình đa tình.”
“Được, được, là anh tự mình đa tình. Tối nay em muốn ăn gì?”
Kể từ sau khi Lục Thẩm Nhất thay đổi hình tượng lạnh lùng trước đây, giọng nói của anh cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều, khiến cho Lăng Vân bắt đầu tưởng tượng sau này anh sẽ dạy trẻ con làm bài tập ra sao.
Lăng Vân: “Gì cũng được.”
“Vậy ăn mì nhé, thêm nhiều hành vào.”
“Hả?” Lăng Vân vừa định đồng ý, thì câu nói tiếp theo của Lục Thẩm Nhất làm cô hơi nghi ngờ.
Lục Thẩm Nhất: “Để giảm bớt mùi giấm chua.”
“...”
Trong lúc ăn mì, điện thoại của Lăng Vân vang lên, cô theo thói quen mở ra xem.
Trong hộp thư có một email chưa đọc.
Người gửi là dải ngân hà.
Lăng Vân sững sờ, bấm vào xem.
“Cô Lăng thân mến, xin chào:
Đây là Trung tâm xử lý thông tin hệ ngân hà, chúng tôi đã nhận được một số đề nghị về thời gian làm việc của mặt trời từ anh Lục Thẩm Nhất. Sau khi trao đổi và bàn bạc với nhân viên mặt trời, chúng tôi xin trả lời như sau:
Rất tiếc phải thông báo với cô rằng, nhân viên mặt trời vẫn sẽ tiếp tục kiên trì làm việc ở cương vị hiện tại của mình, tỏa sáng và tỏa nhiệt. Lý do là nhân viên mặt trời chưa đến kỳ nghỉ phép. Về việc khi nào nhân viên này nghỉ phép, xin cô kịp thời theo dõi dự báo thời tiết, nơi đó sẽ đưa ra thời gian làm việc chính xác nhất của nhân viên. Cuối cùng, chúng tôi rất cảm ơn cô đã đưa ra đề nghị nghỉ phép, chúng tôi sẽ xem xét.”
Lăng Vân cười hai tiếng, đặt điện thoại trước mặt Lục Thẩm Nhất, hai mắt nhìn chằm chằm anh.
Lục Thẩm Nhất nhìn Lăng Vân, “Sao vậy?”
Lăng Vân ra hiệu Lục Thẩm Nhất xem giao diện điện thoại.
“Cấp trên của mặt trời đã trả lời anh rồi!”
“Ừ, thật vinh dự khi được thấy tài văn chương của Trạng nguyên Lục, thực sự không tầm thường.” Lăng Vân nói xong, giơ ngón cái lên.
…
Thứ bảy, Lăng Vân và bạn cùng phòng tụ tập ở nhà hàng, một phần là để ăn mừng bài kiểm tra cuối kỳ kết thúc suôn sẻ, một phần là vì nhà hàng đang có khuyến mãi.
Tiêu hết 200 tệ sẽ được tham gia rút thăm trúng thưởng.
Bốn người vừa tính toán số tiền vừa gọi món.
Suy cho cùng, học kỳ đã qua nửa chặng đường, tiền trong tay cũng không còn nhiều.
“Nào, chúng ta cùng nâng cốc, tạm biệt kỳ thi giữa kỳ.” Lưu Diệp đứng dậy, nâng cốc nước lọc lên, nói.
Ba người: “Tạm biệt kỳ thi giữa kỳ.”
Không khí nhà hàng vô cùng náo nhiệt, bàn bên cạnh vừa thanh toán xong chuẩn bị rút thăm trúng thưởng.
Bốn người nhanh chóng tiến lại gần, sợ bỏ lỡ thông tin quan trọng.
Lăng Vân dựa vào thân hình nhỏ gầy mà chen lên phía trước.
Khách hàng do dự giữa mấy lá bài, cuối cùng chọn lá ở giữa.
“Giải nhất!” Giọng của khách hàng vang vọng khắp nhà hàng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Người xem càng ngày càng đông.
Mọi người bắt đầu tò mò không biết giải nhất sẽ là gì, dẫu sao cũng phải là thứ gì đó có giá trị chứ!
“Chúc mừng, phần thưởng là hai chai bia!” Ông chủ tiện tay lấy hai chai bia đưa cho khách hàng.
Mặt khách hàng lập tức tối sầm lại.
“Trên tấm áp phích ngoài cửa các người viết là phần thưởng phong phú, cuối cùng giải nhất chỉ có hai chai bia, chơi chúng tôi à!”
Chai bia bị khách hàng đập mạnh xuống đất.
Tiếp theo, khách hàng và ông chủ lao vào đánh nhau, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.
Lăng Vân bị kẹt ở giữa, người can ngăn và người xem náo nhiệt chiếm kín cả khu vực.
“Vân Vân, mau ra đây.” Lưu Diệp đứng ngoài vòng, cố tìm kiếm Lăng Vân.
Tình hình ngày càng khó kiểm soát.
Cho đến khi xe cảnh sát dừng lại, cảnh sát đến hiện trường.
Hơn chục cảnh sát tách mọi người ra, bọn họ cầm gậy điện trong tay, trước ngực là máy ghi âm thực thi pháp luật.
Cảnh tượng lớn như vậy, Lăng Vân chỉ thấy trên TV.
Cô sợ tới mức đứng im tại chỗ, không dám động đậy.
Cho đến khi cảnh sát đưa những người có liên quan về đồn cảnh sát để lấy lời khai, khách trong nhà hàng mới bắt đầu rời đi.
“Vân Vân, cậu sao rồi, không có việc gì chứ!” Lưu Diệp vuốt tóc Lăng Vân, ôm cô an ủi.
Lăng Vân lau nước mắt trên mặt, “Không sao, đi thôi, về trường đi!”
Đoạn đường từ nhà hàng đến trường rất ngắn, nhưng Lăng Vân chưa từng cảm thấy nó dài đằng đẵng như vậy.
Trong đầu cô thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh chai bia rơi cạnh chân cô, vỡ tan trong nháy mắt.
Tay Lăng Vân vẫn còn run, chỉ là cô đang cố gắng kiềm chế.
“Có người đăng sự việc đánh nhau lúc nãy lên confession rồi.” Lưu Hiểu lướt điện thoại.
Bài viết mô tả chi tiết quá trình xảy ra sự việc, trên đó còn có vài bức ảnh.
Lăng Vân tóc tai bù xù, vẻ mặt hoảng sợ bị chụp lại.
Bên dưới bài viết, mọi người bàn tán xôn xao, đủ mọi ý kiến.
“Đáng đời ông chủ nhà hàng này, treo đầu dê bán thịt chó! Không làm nổi chương trình rút thăm trúng thưởng thì đừng làm!”
“Quá đáng sợ! Vị khách này cũng quá bạo lực rồi!”
Lăng Vân lướt qua các bình luận, đột nhiên cô nhận được cuộc gọi video từ Lục Thẩm Nhất.
“Bây giờ em đang ở đâu? Có bị thương không?” Lục Thẩm Nhất không đợi Lăng Vân gọi xong tên mình, đã vội hỏi.
Lăng Vân điều chỉnh lại góc quay, cố gắng nở nụ cười, “Em không sao, sắp đến dưới ký túc xá rồi.”
“Đứng yên đó, đừng nhúc nhích, đợi anh.”
Lăng Vân để bạn cùng phòng lên trước, còn mình đứng tại chỗ, điện thoại trong tay không ngừng truyền đến tạp âm.
Khoảng vài phút sau, Lục Thẩm Nhất chạy đến trước mặt cô, thở hổn hển, anh đang mang dép lê và mặc bộ đồ ngủ.
Mặc dù vị trí hai người đứng cách xa đèn đường, nhưng gương mặt điển trai của Lục Thẩm Nhất vẫn vô cùng mê người.
“Chắc chắn không bị thương chứ?” Lục Thẩm Nhất nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
Giọng Lăng Vân nghẹn ngào, cô đã tỏ ra mạnh mẽ trước mặt bạn cùng phòng, nhưng giờ phút này, sự mạnh mẽ ấy đang dần bị phá vỡ.
Nước mắt trên khuôn mặt cô rơi xuống vai anh, thấm ướt lớp nhung trên đó.
“Không sao rồi, bây giờ không sao rồi, đừng sợ.” Lục Thẩm Nhất lau nước mắt cho Lăng Vân, ánh mắt đầy xót xa không thể giấu được.
Đêm hôm đó, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, tay chàng trai lạnh buốt, ánh mắt đầy đau lòng và tự trách, ngực truyền đến cảm giác đau đớn, trái tim bên ngực trái như bị mảnh vỡ chai bia cắt đứt từng nhát một.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]