🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Buổi họp mặt đầu tiên của câu lạc bộ tranh luận được sắp xếp vào tối thứ Tư kể từ khi khai giảng.

Ban đầu, Lăng Vân định tìm một lý do để không tham gia, dù sao cô và Lục Thẩm Nhất cũng chỉ có khoảng thời gian buổi tối rảnh rỗi để ở bên nhau.

Nhưng nghĩ lại, lúc gia nhập câu lạc bộ tranh luận, cô đã trải qua ba vòng phỏng vấn với nhiều lần tuyển chọn. Buổi họp mặt đầu tiên mà không đi thì thật là hết nói nổi.

Trong bữa ăn, chủ tịch câu lạc bộ khuyến khích mọi người lần lượt tự giới thiệu.

Đồng thời, danh sách bạn bè trên WeChat của Lăng Vân cũng có thêm vài người bạn mới.

“Lăng Vân, em chặn WeChat của anh sao?” Chủ tịch câu lạc bộ làm mới vòng bạn bè của Lăng Vân, phát hiện chả không có gì mới.

Ngay lập tức, những thành viên khác cũng chú ý đến điều này, đồng loạt nhìn về phía Lăng Vân.

Việc bị nghi ngờ chặn vòng bạn bè ngay trên bàn ăn, đúng là xấu hổ.

“Xin lỗi, em không đăng bài lên vòng bạn bè.” Lăng Vân uống một ngụm nước giải khát.

Chủ tịch có vẻ không tin lắm, “Tại sao?”

“Cuộc sống của em khá nhàm chán, nên không có gì để đăng.”

Trong mắt Lăng Vân, WeChat chỉ là một công cụ trò chuyện, còn vòng bạn bè cũng chỉ là một tính năng của ứng dụng, không có quy định pháp lý nào bắt buộc phải sử dụng mọi tính năng trong phần mềm, không đăng lên vòng bạn bè cũng là một chuyện hết sức bình thường.

Vốn tưởng rằng cuộc trò chuyện của hai người sẽ kết thúc ở đây, nhưng không ngờ chủ tịch lại bắt đầu quan tâm đến các khía cạnh khác của Lăng Vân.

Ví dụ như cô có bạn trai chưa?

Suốt bữa ăn, Lăng Vân lấy lý do đi vệ sinh mấy lần.

Tám giờ tối, khi Lục Thẩm Nhất nhắn tin WeChat cho Lăng Vân, cô đang đứng ven đường chờ xe.

Cô đã từ chối đi hát karaoke sau đó.

Lục Thẩm Nhất: “Buổi ăn cơm kết thúc chưa?”

Ai ngờ, chữ “Rồi” của Lăng Vân chưa kịp gõ xong thì tiếng của chủ tịch lại vang lên bên tai.

“Lăng Vân, em vẫn đang chờ xe à? Anh đột nhiên nhớ ra anh còn một bài tập trên trường chưa làm, chúng ta về cùng nhé!” Chủ tịch tiến lại gần Lăng Vân.

Đèn đường bên cạnh nhà hàng chợt lóe lên, phát ra ánh sáng yếu ớt và ngắn ngủi. Hai bên đường không một bóng người, thỉnh thoảng có xe tư nhân chạy qua, cuốn theo vài chiếc lá bạch quả rơi trên mặt đất.

Lăng Vân bước vài bước về phía trước, “Xin lỗi, chủ tịch, bạn trai em đang lái xe đến đón em.”

“Vậy thì tốt quá, anh cũng muốn gặp bạn trai em, người có thể chinh phục được hoa khôi của trường.”

Lăng Vân mỉm cười.

“...”

Cô vốn không chờ Lục Thẩm Nhất, mà đang chờ chuyến xe buýt cuối cùng.

Tình huống hiện tại trở nên khá khó xử.

Ở đằng xa, một chiếc Porsche màu trắng tiến tới, đèn xe sáng rực, vô cùng chói mắt trên con đường trống trải này.

Chủ tịch nhìn dòng xe trên đường, đầu tiên nhìn Lăng Vân một cái, rồi nhanh chóng cúi xuống nhìn điện thoại.

Lúc này, Lăng Vân đang xem thời gian thực của xe buýt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Cô không quan tâm chủ tịch sẽ nghĩ gì khi phát hiện Lục Thẩm Nhất không đến.

Cô chỉ không muốn Lục Thẩm Nhất quá mệt mỏi thôi.

Tiếng động cơ xe tắt máy khiến hai người ngẩng đầu nhìn, một chàng trai bước xuống từ ghế lái.

“Lục Thẩm Nhất!” Lăng Vân chạy tới, sà vào lòng anh.

Lục Thẩm Nhất xoa đầu cô, vừa định mở miệng nói thì chủ tịch đã tiến tới chào hỏi.

“Xin chào, tôi là Vương Dương, chủ tịch câu lạc bộ tranh luận mà Lăng Vân đang tham gia.”

“Chào, tôi là Lục Thẩm Nhất, bạn trai của Lăng Vân.”

Lục Thẩm Nhất nhìn thoáng qua Lăng Vân, rồi mới đưa tay ra bắt, ngón tay anh khẽ chạm vào tay Vương Dương.

Trên xe, Lăng Vân ngồi ở ghế phụ, ngủ thiếp đi.

Ở ghế sau, Vương Dương thỉnh thoảng lại đặt một câu hỏi, như thể đang kiểm tra hộ khẩu.

Khi Lăng Vân tỉnh dậy, trong xe đã không còn bóng dáng Vương Dương, Lục Thẩm Nhất đang ngồi ở ghế lái nhẹ nhàng gõ bàn phím.

“Em ngủ quên mất.” Lăng Vân ngồi dậy, lấy chiếc chăn lông trên người xuống.

Lục Thẩm Nhất gập máy tính lại, chỉnh lại ghế của Lăng Vân, “Tối nay chơi có vui không?”

Lăng Vân dụi mắt, nói với anh: “Không vui chút nào, Vương Dương phiền lắm, em đã nói mình có bạn trai rồi mà sau bữa cơm vẫn còn đi theo em.”

“Anh biết rồi, đi thôi, anh đưa em về ký túc xá.”

Cửa xe đóng lại, Lục Thẩm Nhất nắm tay Lăng Vân, bước chậm rãi theo nhịp của cô.

Lăng Vân không hiểu câu “Anh biết rồi” của anh có ý gì, nhưng cảm thấy rất an toàn.

Cô nắm chặt tay Lục Thẩm Nhất, “Lục Thẩm Nhất, sao em không biết là anh biết lái xe, xe này là của anh à? Vậy lần sau chúng ta có thể đi hóng gió không? Em chưa có dịp ngắm kỹ thành phố Bắc Kinh này đâu!”

Lục Thẩm Nhất nở nụ cười cưng chiều, “Anh có bằng lái từ lâu rồi, xe là bố anh mua cho, hôm nay là lần đầu tiên anh chở người, ghế phụ mới chỉ có mình em ngồi thôi, sau này cũng chỉ mình em được ngồi, muốn đi hóng gió bất cứ lúc nào cũng được.”

“Được.”

Tám giờ sáng, trong tiết học Tư tưởng và Chính trị, Lăng Vân đứng trên bục giảng thuyết trình PPT, trông cô tràn đầy năng lượng, tự tin vô cùng.

Dưới lớp, ngoài những bạn sắp thuyết trình, những người khác đều có chút buồn ngủ.

“Các bạn dưới lớp hãy chăm chú nghe Lăng Vân thuyết trình, lát nữa tôi sẽ đặt câu hỏi.” Giảng viên bộ môn vỗ bục giảng.

Lời này vừa nói ra, lập tức tạo được một chút ảnh hưởng.

Dù sao thì khi tính điểm cuối kỳ, điểm chuyên cần này ít nhiều gì cũng có tác dụng.

“Thanh niên gương mẫu là hình mẫu mà mỗi người chúng ta đều phải học tập, dám mạo hiểm, dám đương đầu, dũng cảm phấn đấu, thực hiện trách nhiệm mà thanh niên thời đại mới phải đảm đương. Cảm ơn mọi người.” Lăng Vân nói xong, bước xuống bục, trở về chỗ ngồi.

Giảng viên bộ môn và mọi người vỗ tay một lúc, rồi quay lại trang đầu của PPT, “Nói chung, nhóm của Lăng Vân làm PPT rất tốt, chỉn chu về mọi mặt, làm nổi bật được những điểm quan trọng, Lăng Vân thuyết trình cũng rất có trật tự. Nhưng về lựa chọn nhân vật gương mẫu, cá nhân tôi cảm thấy các em có thể nhìn xa hơn về trường chúng ta, gần đây nhóm phát triển phần mềm do Lục Thẩm Nhất dẫn dắt đã giành giải nhất toàn quốc, dự án nghiên cứu cũng rất có ý nghĩa, cho nên ở điểm này có thể mở rộng tư duy hơn một chút. Các điểm khác đều rất tốt.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Vân Vân, Lục Thẩm Nhất nghiên cứu dự án gì vậy?” Lưu Diệp ở dưới lớp, tò mò hỏi.

Trước đó Lục Thẩm Nhất đã nói với Lăng Vân về phần mềm mà anh đang nghiên cứu phát triển, nói chung là sử dụng công nghệ hiện đại để dự đoán sớm các bệnh biến xuất huyết não ở người già, để kịp thời điều trị.

“Về giám sát sức khỏe người già. Tiếc là bây giờ mình chỉ là người mới trong ngành y, không giúp được gì.” Lăng Vân cảm thấy hơi thất vọng, một phần là vì mình hoàn toàn không nghĩ đến Lục Thẩm Nhất khi chọn nhân vật gương mẫu, cảm thấy rất không nên, mặt khác lại cảm thấy mình không thể tham gia vào dự án của Lục Thẩm Nhất.

Lưu Diệp vỗ nhẹ Lăng Vân, an ủi, “Đừng nghĩ như vậy, bây giờ chúng ta mới nhập môn, không cần có gánh nặng tâm lý lớn đến thế đâu.”

Buổi trưa ăn cơm, Lăng Vân tỏ ra rất tích cực, liên tục gắp thức ăn cho Lục Thẩm Nhất, lại hỏi anh học có mệt không.

Lục Thẩm Nhất nhai nhanh miếng cơm trong miệng, “Lăng Vân, nhân lúc cơm trong miệng anh đã nuốt hết, em nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Nếu em nói, em không quan tâm anh thì anh có giận không?”

“Hả? Không quan tâm anh? Vậy thì em quan tâm ai?” Lục Thẩm Nhất có cảm giác cơm trong dạ dày sắp phun ra từ lỗ mũi.

“Không phải, ý của em là, là tiết Tư tưởng và Chính trị, em…” Lăng Vân kể lại toàn bộ sự việc.

“Haiz!” Lục Thẩm Nhất thở dài sau khi nghe xong.

Lăng Vân nắm chặt đôi đũa trong tay, có hơi rén nhìn Lục Thẩm Nhất.

“Em xin lỗi, Lục Thẩm Nhất, nếu anh muốn mắng em thì cứ mắng đi!” Lăng Vân gần như nhắm chặt mắt lại.

“Lăng Vân, em đúng là…” Lục Thẩm Nhất chưa nói hết câu đã không nhịn được cười.

“Ha ha ha ha ha ha.”

Lăng Vân suýt thì khóc nhè, “Sao anh lại cười?”

“Lăng Vân, sao em đáng yêu thế, sao anh nỡ giận em đây?” Lục Thẩm Nhất ôm Lăng Vân vào lòng.

Nhiệt độ mùa thu ở phương Bắc cùng ánh nắng giữa trưa khiến người ta dễ dàng tham lam nhớ nhung cái nguồn nhiệt vừa phải này.

Lăng Vân thích nhất là ngồi trên ghế gỗ trong vườn hoa nhỏ cùng Lục Thẩm Nhất, phơi nắng, lim dim buồn ngủ.

Dù như vậy rất giống cuộc sống người già, nhưng Lăng Vân không ngại bắt đầu từ bây giờ.

“Lục Thẩm Nhất.”

“Ừ, muốn nói gì?”

Lăng Vân dựa vào vai Lục Thẩm Nhất, “Không có gì, chỉ muốn gọi anh thôi.”

Lục Thẩm Nhất kéo Lăng Vân lại gần mình hơn, “Gọi đi! Như vậy thì giọng nói của em sẽ truyền trực tiếp vào tai anh.”

Lăng Vân đặt cằm lên vai anh, “Lục Thẩm Nhất, anh như vậy không hợp với hình tượng lạnh lùng của anh chút nào.”

Lục Thẩm Nhất: “Vậy em có thích không?”

Lăng Vân ừ một tiếng.

“Vậy thì anh không quan tâm nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.