Suốt mấy ngày liền sau đó, Hoàng Thiên làm mặt lạnh mỗi khi nhìn thấy tôi. Nói đúng hơn là anh bỏ qua sự tồn tại của tôi trong căn biệt thự này.
Có đôi khi lén nhìn, tôi không còn bắt gặp ánh mắt đa tình chăm chú nhìn mình để tìm cơ hội nói móc, nói mỉa nữa.
Đáng lẽ ra tôi nên vui vì điều này mới đúng nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng, thiếu thiếu cái gì đó. Chắc tôi hay bị anh trêu riết thành ghiền rồi, giờ yên thân lại cảm giác trống trải.
Đặt lại chậu cây cuối cùng lên bệ cửa sổ sau khi cắt tỉa những chiếc lá vàng và xếp lại sỏi, tưới nước cho nó, tôi toan rời đi thì tiếng người đàn ông đột ngột cất lên khiến chân tôi khựng lại.
- Mỹ Trân, pha cho anh ly cà phê.
- Sao cơ? – Tôi quay đầu, tròn mắt ngạc nhiên.
- Em bị lãng tai sao? Cà phê. – Anh ngừng viết, ngẩng đầu nhìn tôi.
- À, có ngay.
Nhanh như một con sóc, tôi phóng nhanh ra khỏi phòng và chạy sầm sập xuống cầu thang, vào thẳng nhà bếp.
Hôm nay chẳng hiểu Hoàng Thiên bị gì mà không đến ngân hàng. Hôm qua, tôi thấy anh ôm một chồng hồ sơ về và giờ thì ngồi trong phòng làm việc vừa xem vừa ký, chốc chốc lại quay sang thao tác trên máy tính.
Lúc trở lên, tôi nghe loáng thoáng anh nói chuyện điện thoại với ai đó. Tôi nhanh tay đẩy gọn tập tài liệu sang một góc bàn rồi đặt ly cà phê nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-anh-truong-thanh/2903732/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.