Đang vẽ tới phần chân váy thì cây bút đột nhiên hết mực. Vì ngại cuốc bộ dưới trời nắng to nên tôi đánh liều lên phòng làm việc của Hoàng Thiên mượn tạm.
Lúc đến bên bàn, tôi không kiềm được tính tò mò, tiện tay nhấp chuột để xem rốt cuộc hình nền trên màn hình máy tính có phải là mình hay không.
Thế nhưng, tôi nhầm thật, đó là hình cô người mẫu nổi tiếng Helen, ở góc chụp này, trông cô ấy có nhiều nét giống tôi.
- Chắc là anh ta đang định tán tỉnh cô siêu mẫu này đây mà. Vậy mà đòi cưới tôi, Hoàng Thiên, anh xem tôi là con ngốc sao? Tôi phải ngồi ở nhà và chờ chồng trong khi anh đi cùng tình nhân à?
Tâm trạng tôi vì bức ảnh mà chùng xuống, chẳng thèm lấy viết về vẽ vời nữa mà lủi ra vườn, vừa hóng gió, vừa tỉa cây.
Mãi tận hai giờ chiều thì tiếng chuông cửa reo lên, tôi vội buông kéo, chạy vào lấy chìa khóa và nhanh nhẹn mở cổng.
Lúc tôi quay trở vào, đến bậc thềm thì giáp mặt Hoàng Thiên. Vốn định mở miệng hỏi anh ăn cơm chưa nhưng anh đi nhanh quá, thành thử tôi chẳng kịp nói lời nào. Có lẽ anh ăn bên ngoài rồi cũng nên, gần chiều luôn còn gì. Nghĩ thế, tôi lại ra sân, tiếp tục công việc dang dở.
Sáng nay, bà Ngọc Minh bảo tối có hẹn ăn sinh nhật cùng bạn, sẽ ghé nhà hàng ngay sau khi tan làm, vì vậy, tôi chẳng cần nấu nướng thêm món gì. Hoàng Thiên ăn giữ eo, còn tôi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngay-anh-truong-thanh/2903731/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.