Mặc Thâm không có giải thích nhiều mà căn dặn tiểu thê tử hậu đậu của mình thật kỹ. Dưới ánh mắt chăm chú của hắn nhìn Tạ Dương đối với hắn tràn ngập sự quyến luyến không nỡ nhưng vẫn gật đầu thì mới an lòng làm chuyện tiếp theo.
Kết quả là tối hôm đó Mặc Thâm đợi Tạ Dương tắm rửa sạch sẽ rồi leo lên giường hắn mới đi.
"Đau không?"
Hắn vừa nói vừa đưa ngón tay tiểu thê tử vừa bị mình lấy đi vài giọt máu lên miệng ngậm lấy, tiến hành cầm máu.
Tạ Dương bị cảm xúc trên đầu ngón tay chọc cho nhộn nhào mà ngốc nghếch lắc đầu. Anh chồng rất nhẹ nhàng, thật sự không đau, chỉ nhói lên chút thôi.
Mặc Thâm chẳng biết cậu nói thật hay giả, nhưng sau khi tiêu độc rồi hắn lại lấy kim sang dược ra thoa lên miệng vết thương nhỏ xíu, còn rất cẩn thận mà băng bó lại rồi mới chịu thôi. Đừng nghĩ hắn cẩn thận thái quá, chỉ đơn giản là vì máu của Tạ Dương có sức hấp dẫn rất lớn với những thứ không sạch sẽ. Hắn không muốn lũ dơ bẩn kia hưởng được tí lợi nào hết.
Hiện tại có hắn ở đây chúng nó mới không dám hoàng hoành, đợi hắn đi rồi khó nói những thứ hắn làm cho cậu mấy ngày nay cũng không thể hoàn toàn đảm bảo tiểu thê tử sẽ bình an. Dù rất nhanh thôi hắn sẽ cho chúng trả giá vì dám nhăm nhe đồ trong túi hắn.
Tạ Dương ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn hắn săn sóc lại nghiêm túc như đang làm chuyện gì đặc biệt thần thánh, miệng mấp máy vài lần vẫn là không có nói ra lời bốc đồng gì. Cậu biết hắn thật sự có chuyện quan trọng phải làm. Mà chuyện này có lẽ còn liên quan đến cậu, cậu đi theo chỉ có thể làm vướng chân hắn. Việc cậu có thể làm đó là ngoan ngoãn ở nhà đợi hắn về.
"Tôi sẽ cố gắng về sớm."
Mặc Thâm lại nói lần nữa vừa đem con tiểu thê tử cho nhét vào ổ chăn. Nhìn cậu cứ giương đôi mắt to tròn không ngừng nhìn mình mà không khỏi cúi đầu hôn mạnh một cái lên môi cậu.
"Ngủ đi."
...
Mặc Thâm rời khỏi đại viện thì hướng về phía Tây đi.
Phía Tây của Tạ thôn là một ngọn núi hoang. Hơi chếch về phía Bắc một chút là nghĩa địa nhỏ của thôn. Mấy đời Tạ thôn đều được chôn cất ở đây. Dù sao quy mô của thôn cũng không lớn nên mồ mả nơi này cũng vậy, không thể sánh bằng nghĩa địa chung ở trấn trên được. Mặc Thâm cũng không định đến đó.
Sau khi tìm đến một địa điểm không có bóng người lại khô cằn thoáng đãng, không thuộc khu vực hoạt động của thôn dân, xung quanh chỉ có cỏ dại um tùm rồi hắn mới ngừng lại.
Thời điểm hiện tại Tạ thôn người đều đi ngủ cả, chẳng ai đi đến nơi đồng không mông quạnh này làm gì. Hôm nay lại là một đêm không trăng... Thật ra là có, nhưng ánh trăng khuyết bị mây mù cho che phủ, trông lại càng khiến cho không gian xung quanh thêm phần âm u quỷ dị.
Bóng tối đối với người khác có lẽ là nổi sợ hãi nhưng với Mặc Thâm, nó chính là sân nhà của hắn. Có lẽ là do thể chất đặc thù nên dù hiện tại hắn là một người sống sờ sờ cũng không có con ma quỷ nào dám có can đảm đi trêu chọc hắn. Cũng có thể một phần là do khí tức lệ quỷ lúc vào đêm lại càng dễ biểu hiện ra của hắn, đặc biệt âm trầm lại khủng bố nên chúng quỷ cũng biết tự giác tránh xa. Bình thường thì không nói, nhưng hôm nay hắn không định một mình thưởng gió đêm ở đây đâu. Hắn còn muốn nhanh nhanh về ôm vợ.
Vốn dĩ hắn chỉ là ôm tâm lý thử một chút, cho nên sau khi dùng những thứ hắn đã chuẩn bị bày một pháp trận vây khốn trên mặt đất thì hắn đem một giọt máu của tiểu thê tử thả vào mắt trận. Bản thân hắn lại lùi qua một bên đứng đợi. Thật ra cũng chẳng cần hắn phải đợi lâu, thời điểm máu tươi rơi xuống mắt trận thì từng trận âm phong đã nổi lên giữa khu đồi hoang vắng rồi. Vô thanh vô thức, không chút nào báo trước như vậy, lại càng khiến không khí trở nên quỷ dị khác thường.
Máu tươi của người có thể chất thuần âm thật sự có sức hấp dẫn rất lớn với chúng quỷ. Tuy có lẽ không lừa được lệ quỷ khó nhằn nhưng Mặc Thâm cũng chỉ muốn thử, cho nên hắn không ngại mời gọi đám tép riu tới trước.
Theo thời gian, âm phong dần dần lớn hơn, thổi cây cỏ xung quanh kêu xào xạc.
Rõ ràng bầu trời mây trôi hờ hửng, gần như là đứng yên, vậy mà bên dưới này đã dông tố cuồn cuộn.
Bởi vì âm phong mang theo âm khí nên không gian giống như đen hơn nhiều, còn lạnh thấu xương. Người bình thường chỉ cần dính vào một chút thì đảm bảo sẽ bệnh nặng liệt giường hoặc trực tiếp đi đời nhà ma. Nếu không phải thể chất khác liệt, thân thể bị nguyền rủa vốn đã yếu sẵn của Mặc Thâm nhất định là không chịu nổi. Hiện tại âm khí chỉ hoạt động xung quanh trận đồ hắn vẽ ra. Hắn có thể nhìn ra được chúng quỷ lấy hình thức như những cái bóng có mắt có miệng điên cuồng lao về phía mắt trận. Bản thân hắn bởi vì có âm khí trên người, lại thêm khí tức trước đây bị hắn tận lực đè xuống nên hiện tại hắn không khác gì một cái cây ven đường không có sức hấp dẫn. So với giọt máu giữa trận đồ thì không thể gợi lên chút sự tồn tại nào với bọn kia hết.
Mặc Thâm im lặng nhìn chúng quỷ đối với vật bên trong thèm muốn mà không thể với tới, trên mặt không chút biểu tình.
Đúng vậy, hiện tại chúng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn. Trận đồ được khởi động bởi mắt trận đem giọt máu và chúng nó ngăn cách ra. Nhưng hắn biết này chỉ là tạm thời thôi. Theo thời gian âm khí sẽ ngày càng nhiều, trực tiếp hóa thành thực chất đem trận đồ cho tẩy rửa từng chút một, đến lúc đó uy lực của trận đồ sẽ yếu dần rồi mất đi. Mặc Thâm đương nhiên không thể để chuyện đó xảy ra rồi. Hiện tại hắn làm vậy chỉ là muốn một mẻ hốt gọn thôi. Cho nên trước khi trận đồ bị phá, hắn cần phải...
Vụt!
Ở lúc chúng quỷ không biết gì, một mảnh bùa chú màu vàng phá không bay ra, đem mắt trận có chứa giọt máu kia cho chặn.
Bọn nó chưa kịp hiểu gì thì đã cảm thấy trận đồ mất hiệu lực rồi. Thế là chúng, những con quỷ cấp thấp không có suy nghĩ chỉ biết hành động theo bản năng không chút nghĩ ngợi gì đã lao đầu vào trong trận. Mắt thấy sắp đạt đến thứ phát ra mùi vị mê người kia rồi, ấy vậy mà đổi lại chỉ là từng trận cảm giác cơ thể bị đốt cháy vang lên tiếng xèo xèo, tiếng gào rú đau đớn của chúng quỷ lập tức phá không bay ra.
Áaaaa...
Tiếng hét kinh hoàng kia xen lẫn trong tiếng gió, âm thanh vù vù lại quỷ mị đủ khiến cho bất cứ ai nghe thấy đều phải tè ra quần, ngất xỉu tại chỗ vì sợ.
Mà nguyên nhân khiến chúng bị như vậy là vì lá bùa che đi giọt máu ở mắt trận. Phàm là ma quỷ nào chạm vào nó đều như bị cắt tiết mà phát ra tiếng thét chói tai, âm khí trên người đều bị đốt đi không ít, hoảng sợ vội vàng lùi về sau. Nhưng ở lúc chúng nó muốn bỏ cuộc thì lại phát hiện bản thân không ra được nữa.
Đúng vậy, lúc này chúng nó chẳng khác nào ba ba trong rộ. Cái thứ nhốt chúng nó cũng không phải thứ gì khác mà chính là trận đồ mới nãy vẫn còn cản trở chúng ta tìm đến đồ ăn ngon. Giờ thì hay rồi, vào được nhưng không ăn được, cũng không ra được, chúng quỷ điên cuồng nhốn nháo như cái chợ ba mươi.
Ở trong mắt Mặc Thâm chính là một lũ ngu không chịu được.
Nhưng hắn cần phải quan tâm chuyện này?
Hắn chỉ muốn kết quả thôi.
Mặc Thâm vừa nghĩ vừa hướng đám lệ quỷ bên trong trận đồ vươn tay ra...
...
Tại đại trạch Mặc Gia, trong phòng khách của Mặc Thanh Phong nhị gia có ngồi mấy người.
Ở ghế chủ vị là Mặc Thanh Phong chứ không ai khác. Bên trái ông ta là Mặc Huyền, đối phương vẫn một bộ thế gia công tử hơn người phong thái ngời ngời ngồi đó. Còn đối diện với hắn lại ngồi một tên đại thúc trung niên tuổi tứ tuần. Gã ta mặc một bộ đạo bào có hình âm dương song đồ án trông rất ra dáng một người đạo sĩ tiên phong đạo cốt nếu như... Nếu như gã không mang một khuôn mặt một chút đều không ưa nhìn. Cặp mắt xếch trông thật nham hiểm cùng hai cọng ria mép... Nhìn chung chẳng khác gì một tên lừa đảo lại còn thích làm phản diện. Thân hình gã ta cũng khá mập mạp, có lẽ ngày thường trải qua rất không tồi. Lúc này ngồi trước mặt hai cha con họ Mặc, trong một đại viện xa hoa, gã tuy cố gắng thể hiện ra mình hơn người nhưng lại không thể giấu được vẻ hám lợi.
Biểu hiện của gã một chút đều không lọt được khỏi tầm mắt của hai người còn lại. Nhưng dù có chút khinh thường thì sao, miễn đối phương có thể làm nên chuyện thì cái gì cũng dễ nói.
"Tôi nhìn hai vị chắc không chỉ muốn mời tôi xem phong thủy trong đại viện thôi đúng không?"
Hóa ra lý do ban đầu Mặc nhị gia một nhánh đi tìm đạo sĩ vẫn là như vậy. Nhưng Lý Thuần Phong quen tay hay việc, bản thân không phải không có chút món nghề hành tẩu giang hồ, tựa như người ta nói lừa đảo cũng phải lừa cho bài bản ấy. Cho nên gã vẫn là có chút ánh mắt.
Vì vậy sao khi nói ra câu thăm dò kia gã cũng không có đợi họ đáp lại đã nói mấy lời rất giống mấy tên lừa đảo hay nói: "Tôi xem trên ấn đường vị công tử này phủ kín mây đen, rất nhanh sẽ có tai họa ập xuống đầu."
"Nhưng mà tôi đã nhìn qua, trong đại viện này rõ ràng rất sạch sẽ, dương khí của quý công tử cũng no đủ. Họa này là từ đâu ra?"
Nửa câu sau lại bù đắp cho nửa câu trước ngược lại khiến người khác không rõ thật giả nhưng hiệu quả cũng thật không tồi. Như vậy là đủ thấy Lý Thuần Phong người làm đạo sĩ này vẫn là có chút lành nghề. Có điều tất cả cũng không hẳn là nói ngoa. Tuy rằng Lý Thuận nói có phần quá mức nhưng lại không phải nói dối. Chỉ là vận xui của Mặc Huyền không đến mức đó thôi. Quan trọng nhất là người nghe nghĩ thế nào về những lời này, lại tạo ra được hiệu quả thế nào thôi. Phàm là người đã tìm đến đạo sĩ thì nhất định có chuyện khó xử, Lý Thuận chỉ là đánh vào tâm lý này mới có thể kiếm được đầy bồn đầy bát, sống tiêu dao tự tại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]