Vạn Niên Giao không nghi ngờ gì hắn. Dù sao trong tinh hạch ma thú ẩn chứa năng lượng rất mạnh, vì vậy dùng để luyện chế đan dược không có gì là không ổn. Hơn nữa, hiện giờ nó có cảm giác đầu óc hơi choáng váng, mơ hồ thân thể biến thành nhân loại. Chính nó cũng biết điều này là do nhân loại đáng chết kia đã lấy của nó không ít máu.
Vạn Niên Giao vô cùng đau lòng nghĩ: tiểu tử, chờ khi ngươi không còn có ích gì với ta nữa, xem ta sẽ tra tấn ngươi như thế nào! Hừ, tra tấn nhân loại, ta chỉ cần có một tay! Ta thích nhất là dọa cho nhản loại sợ vỡ mật sau đó mới ăn thịt. Như vậy càng có thể kích phát tinh huyết trong cơ thể họ.
- Tiểu tử, ngươi nhanh lên, đừng làm ta mất hết kiên nhẫn!
Vạn Niên Giao cảm giác hơi mệt mỏi, nói xong nó hiện ra bản thể khổng lồ, nằm ườn ra trên mặt đất
- Hy vọng khi ta tỉnh lại. ngươi đã luyện chế xong đan dược mà ta cần! Ngàn vạn lần đừng nghĩ tới việc chay trốn, như vậy, ta sẽ không chút do dự nuốt tươi các ngươi!
Vạn Niên Giao nói xong liền nhắm đôi mắt to lớn lại. bát đầu ngáy.
Lăng Tiêu mỉm cười kéo tay Tống Minh Nguyệt, nói:
- Tới đây. Giúp ta lẩy một ít tinh hạch của ma thú, nếu phải luyện chế đan dược đương nhiên càng bậc cao càng tốt!
Bén kia truyền đến thanh âm hừ lạnh của Vạn Niên Giao. Nó nghĩ thầm: hai nhóc con nhân loại tự cho mình là thông minh, đơn giản chỉ là muốn nhân cơ hội ăn trộm một ít tinh hạch của ta mà thôi. Các ngươi vĩnh viễn không có cơ hội ra khỏi động. cho dù cất giấu những tinh hạch đó vào túi thì cũng có ích gì đâu? Vạn Niên Giao cảm thấy mình lại hiểu biết thêm vài phần về lòng tham lam của nhân loại.
Tống Minh Nguyệt thông minh sắc sảo, từ ánh mắt phát sáng của Lăng Tiêu khi nhìn thấy đổng tinh hạch kia, lòng nàng đã biết Lăng Tiêu muốn gì. Nàng mím cười ngọt ngào, nam nhân của mình thật là bản lĩnh. Đương nhiên nàng biết, ở phủ Tử tước của Lăng Tiêu trước kia, từng có một cao thủ Kiếm Hoàng gục ngã.
Kiếm Hoàng cơ đấy! Tống Minh Nguyệt thầm cảm thắn. Cho dù là chính phụ thân mình cũng mới chỉ đạt tới đỉnh Kiếm Hoàng bậc hai mà thôi, còn gã Kiếm Hoàng chết trong phủ của Lăng Tiêu nghe nói hình như là bậc trung. Mà khi đó, Lăng Tiêu mới miễn cưỡng... tương đương với thực lực của mình!
Lại cả lúc ở di tích thượng cồ, nơi chứng kiến sự thay đồi trong quan hệ của bọn họ, Lăng Tiêu tửng dừng mấy khối tinh hạch liền phong ấn một căn phòng, hơn nữa nhìn bề ngoài còn không thể nào phát hiện được gì khác la.
Tống Minh Nguyệt bội phục chiểu thức xuất thần nhập hóa này của Lăng Tiêu tới cực điểm.
Hơn nữa, Tống Minh Nguyệt mơ hồ cảm thấy, thứ được Lăng Tiêu gọi là "trận pháp" gì đó hoàn toàn có thể giúp hắn chiến thẳng được cả những kẻ cao thủ hơn hắn gấp nhiều lần.
Tên Kiếm Hoàng kia chính là một ví dụ!
Tuy nhiên... ma thú trước mặt này là ma thú bậc chín, có hình thể cực kỳ to lớn, lại còn có thể biến ảo thành nhân hình! Tống Minh Nguyệt thầm kinh hô trong lỏng nhưng đồng thời cũng rất hưng phấn và khẩn trương vô cùng. Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nằm trong lòng bàn tay Lăng Tiêu đã toát ra một lớp mồ hôi mịn.
Tống Minh Nguyệt vừa nhặt nhanh các tinh hạch nhìn có vẻ bậc cao vừa đưa cho Lăng Tiêu, còn Lãng Tiêu thì thuận miệng nói:
- Cái này không được. Cái này cùng không được. À, cái này thì có thể...
Vừa nói, hắn vừa tùy tiện ném những viên tinh hạch mà hắn cho rằng không dùng được xuống đất. Vạn Niên Giao ở bên kia đã ngáy vang lên. Đổi với ma thú hùng mạnh tới mức độ như nó, hai nhân loại như Lăng Tiêu và Tổng Mình Nguyệt quả thực là quá nhỏ bé. chằng khác gì mấy con kiến.
Không cần nói tới gì khác, chí cần tinh thân lực hùng mạnh của Vạn Niên Giao, Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt chí cần hơi có dị đông, nó có thể lập tức phản ứng được ngay, cho nên lúc này hai người tùy ý ném tinh hạch loan khắp nơi. nó chẳng thèm để ý. Nếu thích, nó có thể kiếm cả đống tinh hạch như vậy.
Tống Minh Nguyệt khẽ cắn môi, đôi mát nhấp nháy. Mỗi viên tinh hạch mà Lăng Tiêu ném ra nhìn như thể tùy tiện nhưng thực ra đều đã xem xét kỹ lưỡng, hơn nữa thủ pháp cực kỳ tinh chuẩn. Bởi vì Tống Minh Nguyệt thấy rất rõ, moi viên tinh hạch mà Lăng Tiêu ném ra đều nằm im tại chỗ. không hề văng ra ngoài chút nào.
Lăng Tiêu cứ tí mẩn tỉ mi xem xét từng viên tinh hạch rồi lại ném đi, rất nhiều, rất nhiều viên...
Tống Minh Nguyệt nhìn thấy cũng ngây người, thầm nghĩ, thực sự là tra tấn! Làm sao mà huynh ẩy lại có thể biết nhiều thứ như vậy cơ chứ? Trong lúc đang buồn chán, Tống Minh Nguyệt bỗng
nhớ tới những tin đồn vẻ Lăng Tiêu mà trước kia mình nghe được, không kìm nổi khẽ mĩm cười, tự nhủ: không thể tưởng tượng được nam nhân khiến người ta nhìn không thấu này cũng có lúc chật vật như vậy. Ả nữ nhân Ta Hiểu Yên kia không những không thức thời mà còn tâm địa như rắn rết.
Muốn từ hôn thì thiếu gì cách. Vậy mà không ngờ ả ta lại dùng biện pháp vô cùng tàn nhẫn. thâm chí không tiếc tổn hại thanh danh hắn, thật đúng là quá ác độc! Ngẫm lại, ả ta cũng chỉ trạc tuổi Lăng Tiêu, khi đó đại khái mới chi 15, 16 tuổi, vậy mà có thể làm được chuyện như thế, quả thực là rất khó tin. Một cô bé còn nhỏ tuổi mà đã có tâm tư như vậy, thật đúng là đáng sợ!
Tuy nhiên, phu quân cũng đã phế bỏ tu vi toàn thân của ả. thật sự là xứng đáng! Chỉ sợ mỗi lần nghe tới thành tựu của Lăng Tiêu, nữ nhân đó sẽ lại một lần tràn ngập hối hận.
Khi Tống Minh Nguyệt còn đang suy nghĩ miên man, Lăng Tiêu vẻ cơ bản đã bố trí xong trận pháp, chi còn thiếu một vài vị trí mấu chốt là trận pháp có thể hoàn thành.
Tuy nhiên có mấy chỗ lại bị than thể to lớn của Vạn Niên Giao ngăn trở. Lăng Tiêu đi tới, đá thẳng vào thản Vạn Niên Giao, nói:
- Này, ngươi tránh ra!
Vạn Niên Giao nhìn như thể đang ngủ gật nhưng thực tế tinh thân lực hùng mạnh của nó vẫn cảm nhản được rõ ràng từng cử đông nhỏ của hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt. Nghe vậy, nó không kìm nổi mở to đôi mắt đỏ như máu, có vẻ cực kỳ bất mãn, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, nghèn nghẹn nói:
- Tiểu tử, tốt nhất là ngươi đừng giở trò bịp bợm gì.
Tống Minh Nguyệt nghe liền cảm thấy căng thẳng. Dù sao nàng không hề biết rằng kỹ năng này của Lăng Tiêu không thuộc vẻ thế giới này, trong lòng nàng chi cầu mong sao lão quái vạn năm này đừng nhìn thấu những gì Lăng Tiêu đang làm.
Lăng Tiêu hơi nhún vai, vung tay nói:
- Đại bộ phản tinh hạch của ngươi đều không dùng được.Thật chẳng biết ngươi lưu trữ chúng làm gì, còn coi chúng là bảo bối cất giữ ở đây. Chẳng lẽ ngươi cho là luyện chế đan dược đơn giản lắm sao? Thật sự là ngu xuẩn! Thật không hiểu ngươi làm sao có thể sống được lâu tới như vậy!
Vạn Niên Giao thở hồn hển, phẫn nộ rít lên:
- Nhân loại nhỏ bé chết tiệt, dám cười nhao ta à? Hừ! Ta thu thập chúng vì thấy đẹp, không được sao?
- Được, vậy thì phiền ngươi tránh ra. Ta vừa thấy có mấy viên tinh hạch bị ngươi nằm đè lên.
Lăng Tiêu vẻ mặt ván thản nhiên, bình tĩnh nói.
- A? Có à. sao ta không cảm thấy nhỉ?
Vạn Niên Giao lầu bầu, tuy nhiên nó cũng nghĩ, thân thể khổng lồ của nó khi ngủ, ngẫu nhiên đè lên mấy viên tinh hạch cùng là chuyện bình thường. Nghĩ vậy. nó liền biến ảo thành hình người một lần nữa.
Lăng Tiêu chỉ xuống chân Vạn Niên Giao, hừ một tiếng, nói:
- Nhìn này! Chẳng phải là đây sao?
Vạn Niên Giao cúi đầu, quả nhiên ở đó có mấy viên tinh hạch ma thú sáng lấp lánh. Nó vừa định cúi đầu xuống nhặt thì Lăng Tiêu xua tay nói:
- Quên đi quên đi, mấy viên này cũng không thích hợp!
Tống Minh Nguyệt cực lực che dấu sự kinh ngạc trong mắt mình. Chiểu thức này của Lăng Tiêu quả thực đã tới mức không thể dừng xuất quỷ nhập thân để đủ hình dung, quả thực là... "vô cùng bội phục"! Trước đó, rõ ràng là dưới chân Vạn Niên Giao không hề có viên tinh hạch nào.
Nói cách khác, chi có thể nói Lăng Tiêu đã ra tay, ném xuống đó. Nhưng nàng đứng cạnh Lăng Tiêu, không ngờ cũng không thấy hắn ra tay lúc nào. Tống Minh Nguyệt không kìm nổi khẽ lắc đầu. trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý niệm kỳ quái: nếu Lăng Tiêu muốn đi làm bàn tay vàng, vậy thì những kẻ giàu có... Nghĩ tới đây. Tổng Mình Nguyệt không kìm nổi cười thầm trong bụng.
- Hừ, nhản loại. ngươi ném bảo bối của ta lung tung khắp nơi. Tóm lại là ngươi muốn tìm loại tinh hạch nào?
Rốt cục Vạn Niên Giao không kiềm chế nổi, thấy nhản loại này ném bảo bối của mình lung tung khắp nơi, nó cũng cảm thấy đau lỏng.
- Ta muốn tìm tinh hạch vô thuộc tính! Ở đây ngươi có không? Lăng Tiêu thản nhiên nói, sau đó lại không ngửng chọn lọc trong đống tinh hạch:
- Ở đây ngươi có không phải hỏa hệ thì thủy hệ, à, rất nhiều thủy hệ. Còn có cả rất nhiều thổ hệ nữa. Vô thuộc tính, ngươi có hiểu hay không?
Tống Minh Nguyệt ở bén canh cười thầm. Nêu thực sự vây khốn được Vạn Niên Giao này, chỉ sợ nó sẽ phải vô cùng phẫn nộ tới mức điên lên mất.
Vạn Niên Giao hơi nhíu mày, suy nghĩ một hồi, sau đó lắc lắc đầu. nói:
- Vô thuộc tính? Nhân loại. ngươi không phải định giỡn ta đấy chứ? Ngươi nói là loại tinh hạch của ma thú bậc một tạo nên sao?
Lăng Tiêu gật đầu rất thật, nói:
- Đương nhiên là loại này! Ngươi có không?
- Ta không có.
Vạn Niên Giao cảm thấy rất kỳ quái, tuy nhiên vẫn chi có thể thành thành thật thật trả lời Lăng Tiêu, đừng nói ma thú bậc một, ngay cả ma thú bậc năm, kỳ thật Vạn Niên Giao hiện tại đều rất ít để ý tới!
Đại bộ phản trong đổng tinh hạch ma thú to lớn trước mặt này đều do Vạn Niên Giao thu hoạch được khi đi săn bắt ma thú lúc còn lịch lãm thuở ban đầu. Tính đến nay, Vạn Niên Giao đã hơn hai ngàn năm không đi săn bắt ma thú. Thậm chí, ngay trên hòn đảo này cũng đang có không ít ma thú bậc cao sinh sổng nhưng nó đã hoàn toàn chằng còn chút hứng thú đối với chúng.
Trừ khi là ma thú cùng cấp bậc với nó, may ra nó còn có hứng thú. Tuy nhiên, nếu ma thú cùng cấp bậc với nó, đương nhiên chi số thông minh cũng sẽ rất cao, căn bản sẽ không dễ dàng phát sinh xung đột.
- Nếu ngươi có một quả tinh hạch loại đó là tốt nhất. Những tinh hạch có thuộc tính khác không thích hợp đối với ngươi.
Lăng Tiêu thở dài một tiếng như thể rất tiếc nuối, sau đó lại đào bới trong đống tinh hạch, nói:
- Quên đi. Dừng thứ này cũng được!
Tống Minh Nguyệt thấy Lăng Tiêu lấy ra một viên tinh hạch to chừng nắm tay, tản ra hào quang nhàn nhạt màu trắng ngà.
Viên tinh hạch này nhìn giống như trứng của một động vật nào đó. trông bóng loáng. Tống Minh Nguyệt có thể cảm nhận được một luồng năng lượng thủy hệ tinh thuần, dịu dàng ẩn chứa trong đó.
Nàng không kìm nổi tán thưởng nói:
- Thật đẹp quá!
- Quả nhiên khá tinh mắt, đây chính là viên tinh hạch mà ta thích nhất!
Vạn Niên Giao có vẻ đắc ý nói:
- Đáy là tinh hạch của ma thú bậc tám Sứa Bạch Ngọc Biển Sâu. Hơn nữa nó đã có lịch sử 8000 năm. Năm đó ta đánh nhau với nó còn bị thương khá nặng!
Lăng Tiêu thản nhiên à một tiếng, cầm lấy viên tinh hạch, sau đó quay sang cười nói với Tống Minh Nguyệt:
- Đáy thật sự là thứ tốt, đáng tiếc.
Tống Minh Nguyệt dường như biết Lăng Tiêu tiếc cái gì, liền mỉm cười nói:
- Chờ sau này chúng ta cũng có thể săn bắt được ma thú như vậy.
- Nằm mơ đi, nhân loại nhỏ bé yếu ớt! Ha ha.... Vạn Niên Giao bật cười lớn một cách trào phúng:
- Dựa vào thực lực của các ngươi, cho dù một ngàn năm nữa cũng không phải là đối thủ của ma thú bậc tám.
Lăng Tiêu khẽ nhếch miệng, nhìn Vạn Niên Giao cười đầy thâm ý:
- Con bỏ sát to lớn kia, hy vọng ngươi nhớ kỹ, ngươi không thể bì nổi với trí thông minh của nhân loại. Ngươi vĩnh viễn không thể thông minh hơn nhân loại! Hơn nữa, khi đối mặt với địch nhân hùng mạnh, trừ vũ lực, nhân loại còn có vô số biện pháp có thể dồn hắn vào chỗ chết! Tuy rằng ngươi đã cắn nuốt rất nhiều người luyện võ. nhưng ngươi nói đúng. Đầu tiên, chính là do những người đó tham lam, nếu bọn họ không chủ động trêu thọc ngươi thì đã không bị chết oan uổng. Có điều, chính vì vậy mà ngươi xem thường tất cả nhân loại, mà điều không nên nhất, chính là ngươi đã xem thường ta.
- Ha ha ha ha!
Vạn Niên Giao nghe thì bật cười điên cuồng, cặp mắt đỏ như máu và vẻ mặt không hề có chút vui vẻ, lạnh lẽo nói với Lăng Tiêu:
- Đây là chính ngươi muốn chết!
Đen lúc này.nó đã hoàn hiểu rằng làm gì có chuyện chế thuốc nào đâu. Hai nhân loại kia không biết sống chết, dám trêu chọc mình.
Vạn Niên Giao quả thực không thể kìm nổi lửa giận, nó chưa từng bị bất cứ kẻ nào đùa như thế!
Cho dù là kẻ có quyền uy nhất trong gia tộc hàng xóm ở hải đảo bên canh kia, khi nhìn thấy mình cũng tim đập chân run, toàn thân run rẩy. Vậy mà nhân loại trước mặt có thực lực không chút mạnh mẽ này lại dám trào phúng mình không có trí thông minh. Vạn Niên Giao bị lửa giận thiêu đốt tất cả lý trí, nó không thèm tính đến chuyện giữ lại hai người này nữa mà định ăn luôn. Bởi vì chủng tộc của nó quả báo thể hệ từ trước tới giờ đều như vậy.
Giờ phút này, trong lòng Vạn Niên Giao rất hối hận. Lẽ ra phải ăn luôn hai kẻ này từ sớm! Chằng lẽ gần đây mình trở nên nhân từ sao? Hay là... có nhân tính?
Lăng Tiêu cười dài ha hả, vừa xuất ra khỏi nhẫn, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm lập tức bùng lên khí thế hùng mạnh dị thường. Đối thủ càng mạnh, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm liền càng hưng phấn! (DG: lúc này Lăng Tiêu đổi tên kiếm thành Thượng cồ Hoàng Giả kiếm rồi cơ mà, sao vạn để tên cũ? Chắc tác giả nhầm)
Tuy rằng sau khi được Lăng Tiêu cải tạo, Yêu Huyết Hồng Liên kiếm sẽ không hút máu đối phương nữa, nhưng hắn tính hiểu chiến mạnh mẽ của nó vẫn không hề thay đổi. Vạn Niên Giao vừa nhìn thấy Yêu Huyết Hồng Liên kiếm, lập tức sửng sốt, tuy nhiên trong mắt nó lại lộ vẻ mừng rỡ như điên, sau đó bật cười lớn, nói:
- Ha ha, bản giao đang không có vũ khí thuận tay, không ngờ nhân loại này lại mang tới cho ta một thanh kiếm. thật là không tồi! Vậy thì mang tới đây!
Nói xong, tinh thần lực khổng lồ của nó lập tức ép thẳng tới hai người.
Lăng Tiêu lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tống Minh Nguyệt, nhảy lùi ra phía sau mấy trăm thước.
Nhưng khi mạnh mẽ xông qua tinh thân lực của Vạn Niên Giao, hai người Tống Minh Nguyệt và Lăng Tiêu đều phải trả một cái giá rất lớn. Tống Minh Nguyệt bật phun ra một ngụm máu tươi, thương thế vừa mới khống chế được giờ lại nghiêm trọng thêm vài phần, tuy nhiên trong mắt nàng lại không hề có vẻ khẩn trương. Đổi với người xuất thân từ đại thế gia như nàng, khi đổi mặt với nguy hiểm không thể chiến thẳng thì đương nhiên là có sợ hãi, nhưng cũng biết rõ khi nào nén kìm nén sự sợ hãi này lại.
Bởi vì mặc kệ sợ hãi tới mức nào đều không thể thay đồi được kết quả, chẳng hề có ích lợi gì đối với bân thân.
Kỳ thật, đổi mặt với tồn tại khủng bổ như Vạn Niên Giao, đừng nói Tống Minh Nguyệt, chỉ sợ ngay cả lão tổ tông Tống Khê của Tống gia cũng sẽ phải run rẩy.
Tuy nhiên, vẫn còn một kẻ ngoại tộc là Lăng Tiêu không hề quản tâm tới khí tức và uy áp hùng mạnh của Vạn Niên Giao.
Hai người kiên cường xông ra khỏi tinh thần lực của nó. lại nghe thấy tiếng Vạn Niên Giao gầm gừ:
- Muốn chay à! Ha ha, đến đây!
Nói xong, nó ngoáo cái mồm như bồn máu, mạnh mẽ hút một hơi vẻ phía Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt trên không trung.
Một cơn lốc xoáy hình thành từ miệng Vạn Niên Giao. Giờ phút này, Vạn Niên Giao cực kỳ căm hận nhân loại nhỏ bé mấy lần dám khiêu khích quyền uy của mình. Thề không thèm nghe hắn nói những lời vô nghĩa nữa, nhất định phải ăn thịt hắn.
Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt căn bản là không thể kháng cự được sức mạnh vô biên của Vạn Niên Giao, thân mình chợt rơi xuống.
Lăng Tiêu đột nhiên thét lớn một tiếng.
Cảnh giới tầng thứ sáu của Đại Tự Tại Tâm Kinh khiến linh đài của Lăng Tiêu bừng sáng, đồng thời tốc độ tim đập nhanh hẳn lên. Năng lượng từ viên tinh hạch ma thú màu trắng ngà trong tay lập tức từ bàn tay chay dọc theo các kinh mạch khắp toàn thân, tập trung vẻ hướng trái tim của Lăng Tiêu.
Nói thì chạm mà xảy ra thì nhanh, chân nguyên trong cơ thể Lăng Tiêu lập tức vận hành một đại chu thiên chỉ trong nháy mắt, còn viên tinh hạch ma thú bậc tám trong tay Lăng Tiêu không ngờ trở nén ảm đạm. Tốc độ hấp thu tinh hạch ma thú khủng bố như vậy thật sự khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Đồng thời, một sức mạnh chợt bùng nổ từ thân thể Lăng Tiêu.
Năng lượng từ viên tinh hạch kia cùng nương theo thân thể Lăng Tiêu, trong giây lát tuôn ra khí thế vô cùng hùng mạnh, giúp tốc độ rơi xuống của hai người châm lại. Đồng thời, bỗng nhiên toàn bộ đáy động chiếu lên những chùm tia sáng thẳng tắp. Nguồn: truyentop.net
Lập tức, toàn bộ hang động của Vạn Niên Giao bị bo vây trong ánh hào quang, chiếu sáng người tất cả các ngóc ngách.
Một nguồn sức mạnh dao động chợt bùng lên khiến Vạn Niên Giao bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi. Lúc này, cho dù là không hề hiểu biết chút gì về trận pháp. lão quái vật đã sống tới hơn vạn năm là Vạn Niên Giao cũng hiểu tình thế không ổn.
Nó gầm lên, thân mình uốn lượn, bốn móng vuốt quẫy đạp, đang muốn bay lên trời thì những chùm sáng phía dưới bỗng nhiên hội tụ lại trên người Lăng Tiêu, sau đó, tựa như ngưng kết thành một cái lưới, mạnh mẽ bao lấy thân thể khổng lồ của Vạn Niên Giao.
Trên thực tế, trong lòng Vạn Niên Giao không nghĩ tấm lưới ánh sáng này có tác dụng gì, bởi vì nó chi cảm giác được năng lượng dao đông khủng bố từ đáy động, nhưng không ngờ rằng... một thanh âm chấn đông vang lên, thân thể Vạn Niên Giao đụng vào tấm lưới do ánh sáng tao thành này giống như đụng vào một bức tường trên không trung, nó gào lên kêu thảm thiết, thân hình to lớn rơi thẳng xuống mặt đất.
Điều khiến Tống Minh Nguyệt trợn mát há hốc mồm chính là. thân thể Vạn Niên Giao khổng lồ như thế nặng nề rơi xuống đất nhưng không hề phát ra tiếng vang to lớn nào. Lẽ ra cả hang đông ngầm này phải rung chuyển ầm ầm, bụi đất bắn tung tóe mới đúng, vậy mà thậm chí nàng không hề nghe thấy một chút thanh âm nào.
Ở phía sau, Lăng Tiêu sắc mặt vô cùng nghiêm nghị, miệng lầm bầm, sau đó cầm viên tinh hạch chụp vào vách tưởng.
Ngay lập tức nơi đó xuất hiện một cái lỗ nhỏ, tinh hạch gắn vào đó. Sau đó, tất các các tia sáng đều giống như hoa hướng dương hướng về mặt trời, bắn thẳng tới phía lỗ nhỏ trên vách tường đó.
Lăng Tiêu vỗ vỗ tay, đưa tay lên gạt mồ hôi đầm đìa trên trán. Trên thực tế, hơn phân nửa biểu hiện trấn định tự nhiên vừa rồi của hắn là do công hiệu của Đại Tự Tại Tâm Kinh, kỳ thật, Đại Tự Tại Tâm Kinh tầng sáu cũng suýt nữa không áp chế được cảm xúc khẩn trương trong lòng hắn.
Phải biết rằng, kẻ mà hắn dùng trận để vây khốn không phải mạnh cỡ Kiếm Hoàng hay Kiếm Tôn mà chính là một ma thú có thực lực hùng mạnh như Kiếm Thánh, thậm chí còn siêu việt hơn cả Kiếm Thánh!
Lực lượng chênh lệch nhau quá xa, hơn nữa Lăng Tiêu chưa từng đụng phải đối thủ nào có cấp bậc thế này, nhưng hắn vẫn rất tự tin đổi với Băng Lam Thủy Quang Trận của mình. Bởi vì nghe nói trận pháp này là do tiên nhân truyền xuống, nếu bố trí thích đáng, tinh thạch đầy đủ, cho dù là cao thủ Đại Thừa kỳ bị dẫn vào trận, muốn vây hắn vài trăm năm cũng là chuyện dễ dàng.
Đặc điểm lớn nhất của Băng Lam Thủy Quang Trận là nó là một trận pháp vây khốn, không phải là sát trận như Huyết Sát La Thiên Kiếm Trận! Trận pháp này không có lực sát thương, ỉ có thể vây khốn đối phương, nhưng nếu muốn từ bên trong thoát với thực lực Vạn Niên Giao, tuyệt đối là không thể.
Vừa rồi Lăng Tiêu không bố trí Huyết Sát La Thiên Kiếm Trận. một là thời gian khẩn cấp, hai là Lăng Tiêu không muốn giết chết Vạn Niên Giao. Giết nó bây giờ quả thực là đáng tiếc.
Kỳ thật, ma thú đối xử với nhân loại cũng chẳng khác gì nhân loại đối xử với ma thú, cũng như ở Tu Chân Giới, có những người đi hàng yêu trừ ma, săn bắt thú tu, còn ma thú thì ăn thịt người, tất cả đều vì nâng cao thực lực.
Vạn Niên Giao này tuy rất đáng ghét nhưng nó cũng có tác dụng to lớn. Nếu có thể thu phục nó làm vật cưỡi cho mình, mới có thể phát huy hết tác dụng của nó.
Bởi vì từ khi tiếp xúc với cái tên Thánh Vực, Lăng Tiêu đã có ý tưởng, một ngày nào đó, mình sẽ phải tới Thánh Vực. Mà đến lúc đó, nếu bên người có thể có một sủng vật, chắc chắn sẽ cực kỳ hữu ích.
Cho nên, Lăng Tiêu chỉ muốn vây khốn nó, khi nào mình có năng lực thu phục nó thì quay lại đây vẫn không muộn.
Lăng Tiêu nhếch miệng cười. Ở phía dưới. Băng Lam Thủy Quang Trận không ngừng lay động khe khẽ vì Vạn Niên Giao mãnh liệt va chạm vào nó. Tống Minh Nguyệt nhìn thấy nhấp nháy mắt kịch liệt. khóe miệng hơi co giật, bàn tay khẩn trương nắm chặt lấy cổ tay Lăng Tiêu, hơi run rảy hỏi:
- Nó... nó thật sự không có biện pháp trốn thoát chứ?
Lăng Tiêu cười nói:
- Ha ha... nếu không có ai phá giải đại trận này, nếu không tới ngàn năm, nó không có cách nào thoát khỏi cả...