Khuôn mặt Tống Minh Nguyệt lộ ra biểu tình phẫn nộ. Không thể tưởng được ma thú này giảo hoạt như thế, cuốn hai người xuống địa bàn của mình liền lộ nguyên hình. Hơn nửa, thoạt nhìn thì Vạn Niên Giao này cùng tin lời của Lăng Tiêu, nếu không cùng sẽ không phái mang hai người tới đây rồi mới bắt đầu uy hiếp.
Lăng Tiêu lại như thể đã đoán được từ trước. Hắn nghĩ thầm, người càng như vậy, khi vây khốn ngươi, ta cùng sẽ cảm thấy đỡ áy náy. Hơn nữa, sau khi vây ngươi một số năm, để lòng ngươi yên bình trở lại, cùng chính là ta giúp ngươi.
- Trước hết hãy giao một ít máu của ngươi cho ta đã!
Lăng Tiêu dường như không biết sống chết, hai tay nâng bình sứ, vẻ mặt thản nhiên tươi cười:
- Đây là ngươi đã đáp ứng giao dịch rồi.
Vạn Niên Giao giương đôi mắt màu đỏ tươi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, giọng nói già nua điềm nhiên cất lên:
- Nhóc con nhân loại, ngươi có biết mình đang nói gì không?
Lăng Tiêu cười nói:
- Giao dịch công bình mà thôi. Đương nhiên ta biết mình đang nói gì. Chẳng những ta biết mình nói gì mà ta còn biết, nếu ta không chế thuốc cho ngươi, ngươi sẽ chết rất nhanh! Hơn nữa... nếu ngươi không nghe lời, tiếp tục cắn nuốt nhưng người luyện vô nhân loại đó, ngươi sẽ chết càng nhanh hơn! Ha ha...
- Ngươi dám uy hiếp ta!
Vạn Niên Giao hướng vẻ phía Lăng Tiêu điên cuồng rít gào, đồng thời thân thể nó tản mát ra uy áp vô tận, cắn răng nói:
- Dù sao bao nhiêu thế hệ chủng tộc chúng ta đều như vậy. Hừ, nhóc con nhân loại hèn mọn này, lại dám nhiều lần uy hiếp ta. Nếu không cho ngươi nếm thử chút lợi hai, ngươi còn không biết rằng Vạn Niên Giao ta lợi hai.
Một sức mạnh vô biên ép thẳng vẻ phía Lăng Tiêu. sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Tống Minh Nguyệt ở bên canh lại không hề cảm giác thấy gì khác lạ, tự nhủ năng lực khống chế tinh thần lực của Vạn Niên Giao quả thực là đáng sợ, đồng thời hoảng hốt kêu lên:
- Không được đả thương phu quân ta! Con bò sát to lớn này, huynh ấy có năng lực cứu sống mạng ngươi, vậy mà ngươi lại đối xử với huynh ấy như vậy sao?
- Ồ, ha ha, thế nào? Ta muốn giết hắn! Hắn dám cuồng vọng với ta, đúng là nhân loại nhỏ bé vô tri. Dám nói chuyện với ta như vậy, thế thì đây chính là kết cục!
Xương cốt toàn thân Lăng Tiêu bị chèn ép rung lên kéo kẹt. Tống Minh Nguyệt ở bên canh hoảng sợ quá trào nước mắt, sau đó mềm giọng cầu xin Vạn Niên Giao:
- Cầu ngươi thả huynh ấy ra, ta cam đoan, chúng ta chắc chắn sẽ luyện chế đan dược cho ngươi. Chi cần ngươi buông tha huynh ấy, không được giết huynh ấy! Muốn giết... thì giết ta đi!
- Ha hả, cao thượng quá nhỉ! Tốt lắm, ta sẽ thành toàn cho ngươi! Vừa lúc nhân loại hôm qua có thực lực quá yếu, nuốt ngươi mới khiến ta tinh tiến nhiều hơn!
Vạn Niên Giao nói xong, thoắt cái biến đổi thân mình, hiện ra thân thể dài hơn trăm thước, dưới thân có tứ chi, trên tứ chi là móng vuốt sắc bén. Toàn thân nó có vảy lớn màu đen bao trùm, hai bên từ cổ xuống dưới mười thước còn có lông dài màu trắng.
Trên cái đầu hình tam giác có một đôi sừng cổ nhánh, khóe miệng còn có bảy, tám sợi râu thật dài rủ xuống, đôi mắt màu đỏ tươi sáng đẹp vô cùng, trong miệng đầy răng nanh sắc nhọn khiến người ta cực kỳ sợ hãi.
Vạn Niên Giao hiện ra bản thể nhưng miệng vẫn nói tiếng người:
- Ta sẽ nuốt ngươi, để xem hắn làm gì!
Nói xong, nó há cái mồm như một chậu máu mạnh mẽ lao về phía Tống Minh Nguyệt.
Tống Minh Nguyệt sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai nhưng vẫn không lùi bước, bởi vì nếu muốn trốn cùng chỉ có thể trốn ở sau lưng Lăng Tiêu. Cho dù sợ hãi, nàng cùng thà rằng để quái vật nuốt mình chứ không chịu để xâm phạm tới người Lăng Tiêu nửa phần. Cho dù chết, nàng cùng phải chết trước mặt Lăng Tiêu.
- Dừng tay!
Lúc này, Lăng Tiêu bông nhiên gầm lên giận dữ, một luồng tinh thần lực hình thành một mũi kim mạnh mè đâm vào.
- A.
Thân thể Vạn Niên Giao run lên lẩy bẩy hồi lâu. Nó căn hắn không ngờ nổi nhóc con nhân loại tưởng như bị mình ép sắp chết này lại có thể phản ứng mãnh liệt như vậy!
Mà sau khi Lăng Tiêu hóa niệm thành châm, toàn bộ tinh thân thức hải trở nên hỗn loạn. Phải đạt tới Kim Đan hậu kỳ mới có thể tu luyện hóa niệm thành châm. Lần này hắn liều mạng dùng, đánh lên Vạn Niên Giao một lần, đã là cực hạn đối với Lăng Tiêu. Cho dù sử dụng toàn lực, tấn công một kích Phù Quảng Lược Ảnh, Lăng Tiêu cùng căn bản không phải là đối thủ của Vạn Niên Giao. muốn đả thương nó là rất khó.
Vạn Niên Giao kêu gào ầm ĩ. Lăng Tiêu triệu tập ra Hàm Hàn Bảo Đỉnh, kéo Tống Minh Nguyệt tới gần đỉnh. Sau đó, Lăng Tiêu đứng trên miệng đỉnh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Vạn Niên Giao đang điên cuồng gầm rú trong động ngầm.
- Ngươi muốn giết ta cùng không dễ đâu. Ngươi là ma thú đã sống vạn năm, ta chỉ xin ngươi một bình máu nhỏ bàng bàn tay mà cũng tiếc. Chẳng lẽ, ngươi thật sự muốn đến lúc đó bị những oan hồn cắn trả tinh thần thức hải của ngươi tới mức tử vong sao? Hừ, cảm thấy thoải mái chứ? Có biết tại sao ta nhỏ yếu hơn ngươi nhiều lại có thể dễ dàng tổn thương ngươi không? Bởi vì bên trong tinh thần lực của người có đại bộ phản lực lượng không thuộc vẻ bản thân ngươi. Chúng nó chi ước gì ta giết chết ngươi để chúng được giải thoát!
Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Vậy thì hiện tại, Vạn Niên Giao, ngươi còn muốn chúng ta giao dịch nữa hay không?
Vạn Niên Giao gào rú thê lương khiến người ta cực kỳ sợ hãi. Lăng Tiêu bất đống đứng trên miệng Hàm Hàn Đỉnh. Chi cần Vạn Niên Giao hơi có dị động, Lăng Tiêu sẽ lập tức nhảy vào.
Thực lực của Vạn Niên Giao tuyệt đối không thể phá nổi Hàm Hàn Đỉnh này! Cho nên việc đảm bảo sinh mạng là không thành vấn đề.
Vạn Niên Giao lại điên cuồng rít gào một hồi lâu, muốn uy hiếp những oan hồn bị giam giữ trong tinh thần thức hải của mình, thông qua các loại biện pháp, hung hăng áp chế nhưng linh hồn bất an này. Đồng thời, nó cùng biết, tất cả nhưng điều nhân loại này nói đều là sự thật.
Nếu mình không thể giải quyết được vấn đề này, vậy thực sự không cần phải nói tới chuyện thiên uy nữa.
Nghĩ vậy, Vạn Niên Giao khôi phục hình người, một tay vẫn liều mang vò đầu, ánh mắt hung tợn nhìn Lăng Tiêu, rít lên:
- Nhân loại, ngươi thắng! Chẳng qua, nếu ngươi dám gạt ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Giờ phút này, trong tinh thần thức hải của Lăng Tiêu cùng là một mảng hỗn loạn. Hơn nữa, thương thế của hắn còn nặng nề hơn cả Vạn Niên Giao, nhưng điều khác nhau chính là Vạn Niên Giao không nhịn nổi, còn hắn... đã nhịn được!
Lăng Tiêu thản nhiên cười, căn hắn không thèm nghĩ tới sự đau đớn khổ sở nói:
- Tốt lắm, trước hết lấy máu đã!
- Luyện đan trước! Vạn Niên Giao rít gào.
- Lấy máu trước. Nói thật, ta không tin ngươi!
Khi nói nhưng lời này, khuôn mặt Lăng Tiêu thâm chí còn tỏ vẻ thản nhiên, tươi cười. Vạn Niên Giao tức giận vô cùng đi tới đi lui trước mặt hắn, mấy lần không kìm nổi muốn nuốt chết tươi nhân loại đáng ghét này.
Nhưng cuối cùng lý trí của nó vân chiến thang sự xúc đông. Hừ, cho hắn vài giọt máu thì sao nào! Vạn Niên Giao liếc cái bình sứ nhỏ trong tay Lăng Tiêu, thầm cười lạnh: nhân loại vô tri, chẳng lẽ không thấy rằng cái bình nhỏ này còn không đủ để đựng một giọt nước miếng của ta sao? Có điều cùng tốt, là ngươi tự muốn lấy ít nha!
Nghĩ vậy, Vạn Niên Giao hiện ra bản thể, vây Lăng Tiêu ở bên trong, nói với vẻ rất thiếu kiên nhẫn:
- Lấy ở giữa hai cái vảy của ta... á....
Còn chưa dứt lời, nó đã hét thảm một tiếng, sau đó giận dữ hét:
- Đáng chết! Chi lấy chút máu mà thôi, ai cho ngươi nhổ vảy của ta! Nói xong, nó quay cái đầu khổng lồ lại, căm tức nhìn Lăng Tiêu, miệng còn thở hổn hển. Nhưng hơi thở của nó không hề tanh hôi mà ngược lại còn có một mùi thơm ngát tự nhiên, khiến người ta rất khó tưởng tượng nổi ma thú này lại ăn thịt người.
Lăng Tiêu vẻ mặt vô tội, cầm lấy miệng vảy thật lớn nói:
- Không nhổ vảy, làm sao lấy máu được?
- Được rồi được rồi! Ngươi nhanh lên! Đừng để cho ta hết kiên nhẫn!
Kỳ thật Vạn Niên Giao đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột, cáu kỉnh. Đây là thiên tính của tất cả các ma thú. Nếu trong đánh nhau, đừng nói là một chút máu, cho dù chảy ra cả đống máu lớn, nó cùng sẽ không cảm thấy gì, nhưng hiện giờ trong tình huống không bố trí phòng vệ, để người ta lấy máu, nó cảm thấy cực kỳ bất an.
Lăng Tiêu rất rõ ràng, thân thể của Vạn Niên Giao này dùng đao kiếm tầm thường không thể nào xâm phạm nổi. Hắn cầm lấy mảnh vảy cứng rắn cực kỳ sắc bén này, lựa đúng chỗ da thịt Vạn Niên Giao vừa lộ ra, hung hăng đam vào!
Thân thể Vạn Niên Giao hơi run lên. Kỳ thật, chút đau đớn này đối với nó cùng không tính là gì, nhưng hơn vạn năm quả, nó gần như chưa bao giờ bị thương, lại càng không nói tới việc đổ máu, cho nên hắn năng nó cũng hơi sợ hãi một chút.
VỊ trí miệng vảy mà Lăng Tiêu nhổ ra từ người Vạn Niên Giao là cực kỳ chính xác. Máu trên người các ma thú đều chia làm máu thường và tinh huyết. Máu thường chính là máu chảy giữa các mạch máu toàn thân, còn tinh huyết chính là máu chảy giữa các đại kinh mạch có thể hấp thu thiên địa linh khí!
Lăng Tiêu cắt quả vị trí này đúng là vị trí rõ ràng nhất mà tinh huyết chảy quả trên thân thể Vạn Niên Giao.
Mà Vạn Niên Giao đại khái cùng cùng không biết chuyện này, hơn nửa, bỏ ra một chút máu đối với thân thể dài hơn một trăm thước của nó, quả thật chẳng có cảm giác gì.
Nhưng theo thời gian trôi đi, Vạn Niên Giao đã bắt đầu trở nên không còn kiên nhẫn. Nó quảy đầu lại, giương đôi mắt khổng lồ đỏ lòe như máu, nói với Lăng Tiêu:
- Sao vẫn chưa xong à?
Lăng Tiêu cầm cái bình nhỏ trong tay, hơi nhún vai nói với Vạn Niên Giao:
- Ngươi xem, đã đầy đâu!
Vạn Niên Giao sửng sốt hồi lâu, ánh mắt lộ ra vẻ hồ nghi. Nó nghĩ thầm, cái bình kia nhỏ như vậy, chi lấy hai giọt máu của ta là đầy rồi chứ nhỉ. Nó thử dừng tinh thần lực cảm ứng một chút, lập tức phát ra một tiếng rít gào, thân mình chợt bay lên trời, sau đó biến thành hình người, đưa tay ra lau dưới nách, rồi lại cúi đầu xuống liếm, tiếp đó nó lạnh lẽo nhìn Lăng Tiêu:
- Chết tiệt, ngươi dám lấy lọ không gian đến gạt ta!
Vạn Niên Giao bỗng nhiên hơi có cảm giác mê muội. Đây chính là cảm giác mà hơn vạn năm sống của mình, nó chưa bao giờ được thể nghiệm.
Lăng Tiêu cười nhạt, nhìn thẳng vào cặp mắt đỏ tươi của Vạn Niên Giao, vẻ mặt vô tội nói:
- Ngươi không hỏi, ta cứ tưởng ngươi biết rồi.
Han cười thầm trong bụng, chi chốc lát vừa rồi, Lăng Tiêu đã thu được khoảng hơn mười cân Vạn Niên Giao tinh huyết.
Giao là cái gì? Giao là chi nhánh của rồng! Mà tinh huyết của Vạn Niên Giao không hề kém chút nào so với máu của long tộc bình thường.
Lần này quả thật kiếm được mánh lớn. Nếu có thể giết chết Vạn Niên Giao, có lẽ sẽ lấy được hơn trăm cân tinh huyết. Nhưng vấn đề là, thực lực của nó thâm chí còn mạnh hơn Kiếm Thánh không biết báo nhiêu lần. Muốn giết nó, có lẽ phải rất nhiều năm nữa mới có thể thực hiện.
Cho nên, trong lòng Lăng Tiêu đã vô cùng thỏa mãn rồi.
- Luyện chế đan dược nhanh lên cho ta! Nếu không, ta sẽ giết ngươi lập tức!
Vạn Niên Giao phẫn nộ hướng vẻ phía Lăng Tiêu rít gào, đồng thời ánh mắt rơi xuống trên mặt bảo đỉnh mà Lăng Tiêu vừa mới lấy ra kia. Cảm giác của Vạn Niên Giao cực kỳ nhạy bén, đương nhiên biết chiếc đỉnh này có gì đó cổ quái, linh lực trên mặt đỉnh dao đông rất mạnh mẽ. Có điều tâm tư này của nó đã bị cơn phân nộ chiếm cứ, trong lòng nghĩ, chờ hắn luyện chế đan dược cho ta xong, nhất định ta sẽ phải giết ngươi cho hả giận!
Không nên không nên, không thể giết hắn được. Hắn nói còn có thể có đan dược giúp ta tránh được thiên uy. Hừ, vậy cứ giữ hắn lại, để hắn vĩnh viễn không thể rời khỏi đông phủ của ta. ơ đây ta có vô số tinh hạch ma thú, có vô số tài bảo, để nhân loại như hắn ở đây đã là ban ân to lớn rồi. Bạn đang đọc truyện tại truyentop.net - truyentop.net
Vạn Niên Giao thầm tính toán, thấy Lăng Tiêu thu bảo đỉnh lại, đồng thời thả cô gái kia ra. lẽ lười liếm môi, thầm nghĩ, đợi lát nữa sẽ ăn thịt luôn nhân loại này. Chà, mùi vị thịt của cô nhóc này hẳn sẽ rất ngon đây!
Tống Minh Nguyệt nhìn thấy ánh mắt rất không hảo ý của Vạn Niên Giao, nói với Lăng Tiêu:
- Đã thu được tinh huyết của nó chưa? Chúng ta... Chúng ta phải như thế nào mới có thể rời khỏi nơi này?
- Đừng có gấp.
Lăng Tiêu nhéo nhéo tay Tống Minh Nguyệt, khẽ an ủi nàng. Sau đó đảo mắt nhìn bốn phía, ánh mắt rơi vào đống sáng lòe lòe trên mặt đất, không kìm nổi bật lên một tiếng tán thưởng. Tống Minh Nguyệt nhìn theo ánh mắt Lăng Tiêu, cũng không kìm nổi kinh ngạc.
Vạn Niên Giao đắc ý cười. Kỳ thật, nhưng gì hai nhân loại vừa nói với nhau, nó đều nghe thấy hết, nhưng căn hắn không có hứng thú chen vào. Hai tiểu tử chẳng khác gì con kiến này, đã dám Tiểu đùa mình, còn muốn rời đi sao? Nằm mơ!
Chẳng qua hai người thán phục đối với kho tàng của mình khiến Vạn Niên Giao vô cùng đắc ý. Thanh âm già nua của nó vang lên nhôn nhạo thật lâu trong động:
- Thế nào, kho tàng của ta cùng không tệ nhỉ! Ha ha... Một chút tinh hạch bậc năm, ta đã thấy chướng mắt.
Lăng Tiêu đi tới nhìn một chút, tự nhủ, quả thật Vạn Niên Giao không hề nói sai. Trong đống lớn này có hơn ngàn khối tinh hạch ma thú, thấp nhất cùng là bậc năm, cao nhất là bậc tám, chất đống lung tung ở đây. Thực lực tới trình độ như Vạn Niên Giao này, gần như chẳng thèm hấp thu năng lượng từ tinh hạch bởi nhưng gì thu được là quá nhỏ đối với nó.
Những long tộc thâm chí là chi nhánh của long tộc, đều vĩnh viễn thích những bảo vật lấp lánh, không bao giờ đổi tính.
Lăng Tiêu thầm nhủ: đang lo không biết tìm tinh hạch ở đâu để vây khốn ngươi! Ngươi có nhiều tinh hạch bậc cao như vậy thì tốt rồi, chỗ này đủ để vây ngươi ngàn năm, quá đủ!
Tin rằng, nếu Vạn Niên Giao biết số tinh hạch mà mình phải bao năm khổ sở, vừa phải cẩn thân né tránh sự tra xét của Thánh Vực, vừa phải săn bắt ma thú để thu hoạch, đến cuối cùng không ngờ lại trở thành công cụ để vây khốn chính mình, chi sợ nó sẽ không báo giờ dám chất đống tinh hạch này ở đây.
Lăng Tiêu nắm lấy một ít tinh hạch, sau đó thản nhiên nói:
- Ta có thể tùy ý lấy chỗ này để luyện chế đan dược cho ngươi chứ?