Chương trước
Chương sau

Tống Minh Nguyệt nghe thấy như vậy liền lẽ lười kinh ngạc, không ngờ lại lợi hại như vậy. Lăng Tiêu giải thích:
- Nguyên bản không có khả năng vây nó lâu như vậy. Ta còn đang nghĩ lần này sẽ phải vận dụng cả tinh hạch trong tay nàng kìa.
Tống Minh Nguyệt mĩm cười dịu dàng:
- Của ta chẳng phải cùng là của huynh sao?
Lăng Tiêu nhìn Vạn Niên Giao đang điên cuồng quẫy lộn trong Băng Lam Thủy Quang Trận, hiểu ý cười nói:
- Nếu muốn dùng cả tinh hạch trong tay nàng thì phải tìm một lý do thật tốt. Thật ra, Vạn Niên Giao này quả thật là phi thường thông minh, không dễ bị mắc lừa. Nếu chúng ta không có biện pháp vây khốn nó, vậy chắc chắn không thể nào thoát khỏi bàn tay nó. Cho nên, trước mặt thực lực hùng mạnh, hết thảy âm mưu quỷ kế đều không có tác dụng.
- Rất đáng tiếc phu quân của ta lại có biện pháp.
Tống Minh Nguyệt cười khanh khách nhìn chăm chú vào mặt Lăng Tiêu. Bông nhiên nàng rất muốn biết trong đôi mắt tang thương của Lăng Tiêu còn ẩn chứa báo nhiêu điều bí mật nữa. Bất chợt Tống Minh Nguyệt cong người ho khụ khụ. Vừa rồi áp lực tinh thần của Vạn Niên Giao đã khiến nàng bị thương không nhẹ. Lăng Tiêu lập tức ôm nàng vào lòng, sau đó lấy mấy viên đan dược nhét vào mồm Tống Minh Nguyệt, dịu dàng nói:
- Ăn mau.
Tống Minh Nguyệt dịu dàng nhìn Lăng Tiêu trong lòng cảm thấy vô cùng hanh phúc, cùng dịu dàng nói:
- Phu quân cùng bị thương, chàng cùng phải ăn một ít đan dược mới được.
Lăng Tiêu cười cười. Điểm tốt nhất khi kim đan đại thành không phải là thực lực được nâng cao nhanh cỡ nào, mà chính là viên kim đan đó là đan dược tốt nhất trên đời. Bất kể thương thế nghiêm trọng mức nào, chi cần kim đan không bị tổn hai, như vậy lực lượng khổng lồ trong kim đan sẽ chữa chạy những thương tổn trong cơ thể rất nhanh chóng.
Sau khi ăn đan dược, Tống Minh Nguyệt cảm thấy mình tốt lên rất nhiều, lập tức cảm thấy bội phục thuật luyện đan thần kỳ của Lăng Tiêu. Nàng quay đầu lại nhìn Vạn Niên Giao đang điên cuồng quẫy lộn trong đại trận lưới ánh sáng dưới kia, thấy mỗi lần nó va vào, lưới ánh sáng lại nổi lên một trận dao đông như sóng nước nhưng lại biến mất rất nhanh.
Nàng không kìm nổi hiếu kỳ hỏi:
- Phu quân, trận pháp này sao thần kỳ thế? Nguyên lý của nó là gì?
Lăng Tiêu đương nhiên rất hiểu trình độ của nàng nên chi cười giải thích một cách đơn giản:
- Trận pháp đó mượn sức mạnh thiên địa để vây hãm địch. Một khi rơi vào trong trận pháp cùng tương đương với việc tranh đấu với thiên địa. Có trận pháp uy lực rất khủng bố, có thể hủy thiên diệt địa, cùng có trận pháp lại có thể mở mang trời đất. Cho dù sống lâu mấy ngàn năm cùng chưa chắc có thể nắm giữ được toàn bộ bí mật của trận pháp. Chỉ cần nắm giữ được hai, ba phần là đủ hường thụ không hết rồi. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Nếu nhưng lời này do người khác nói ra thì Tống Minh Nguyệt chắc chắn sẽ cười nhạo, nhưng do Lăng Tiêu nói thì trong lòng Tống Minh Nguyệt tin tưởng vạn phần. Nguyên nhân trọng yếu thứ nhất là nàng cực kỳ tin tưởng Lăng Tiêu, thứ hai là nàng cùng đã nhiều lần được chứng kiến sự thần kỳ của hắn.
Vạn Niên Giao này có thực lực vô cùng hùng mạnh, chi cần một cái móng vuốt của nó cùng đủ dễ dàng nghiền nát hai người. Vậy mà ở trong Băng Lam Thủy Quang Trận nhìn có vẻ vô cùng mỏng mạnh, bất kể nó dãy dụa thế nào vẫn không thể thoát ra khỏi màn hào quảng đó. Điều thần kỳ này khiến người ta trợn mắt cứng lưỡi.
Phải khi nào có người tới phá trận thì nó mới có thể thoát được ra ngoài. Tống Minh Nguyệt nghĩ thầm, dù Đông hải Tần gia cùng không phải yếu đuối gì nhưng nếu có ai muốn tìm tới đây cùng sẽ không quá khó khăn. Đen lúc đó, nếu thả Vạn Niên Giao này ra, không riêng gì Lăng Tiêu và hải vực Tống gia mà chỉ sợ toàn bộ đại lục đều khổ với nó. Trừ nhưng người ở trong Thánh Vực, có lẽ chẳng ai khống chế nổi loại ma thú thực lực mạnh mẽ tới mức biến thái này.
Lăng Tiêu mĩm cười hỏi Tống Minh Nguyệt:
- Có phải nàng đang nghĩ rằng nếu có ai gỡ viên tinh hạch bậc tám trên tường kia là Vạn Niên Giao có thể chay trốn không?
Tống Minh Nguyệt hơi ngẩn ngơ, quả thực đúng là nàng đang nghĩ như vậy.
Lăng Tiêu nam lấy bàn tay mịn màng của Tống Minh Nguyệt, khẽ vuốt ve và cười nhẹ nói:
- Nếu phá giải dẻ dàng như vậy thì trận pháp chẳng được tính là lợi hai. Nàng xem đây.
Nói xong, Lăng Tiêu lấy viên tinh hạch bậc tám ra, lúc này hào quang của nó đã nhạt đi một ít, đưa cho Tống Minh Nguyệt nói:
- Cho nàng này.
- A, như vậy sao được?
Tống Minh Nguyệt hơi kinh ngạc, không cầm lấy viên tinh hạch.
Lăng Tiêu vẫy tay chỉ vẻ phía trận pháp, cười nói với Tống Minh Nguyệt:
- Nàng xem có việc gì không? Trận pháp vẫn tốt đấy chứ!

- Đây là chuyện gì?
Tống Minh Nguyệt bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người, hoàn toàn phủ định suy nghĩ lúc trước của nàng. Mặc dù nàng không hề biết gì về trận pháp nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó mất mặt, bởi vì nàng phát hiện trận pháp này dù không còn viên tinh hạch bậc tám nhưng lưới ánh sáng màu lam vẫn sáng trưng như trước. Vạn Niên Giao vẫn đang điên cuồng quẫy lộn bên trong.
- Viên tinh hạch này chỉ dùng để phát đông đại trận. Một khi trận pháp đã chuyển vận thì nó cùng mất đi tác dụng.
Nhìn Tống Minh Nguyệt vẫn có vẻ mờ mịt, Lăng Tiêu nắm lấy tay nàng, kéo nàng bay về phía cửa động. Hang động này quả thật rất sâu, hai người bay mất nữa ngày mới ra đến cửa đông. Lúc này, mới phát hiện trên bầu trời vẫn đầy sao lấp lánh, thời gian chưa trôi đi bao nhiêu nhưng bên trong động lại cảm giác như rất dài.
Lăng Tiêu xuất ra Yêu Huyết Hồng Liên kiếm. Bảo kiếm đón gió biến thành đại kiếm rộng hơn một thước, dài hơn mười thước, chở hai người bay vẻ phía hòn đảo của Tần gia. Lúc này Lăng Tiêu tiếp tục giải thích cho Tống Minh Nguyệt:
- Viên tinh hạch bậc tám có tác dụng giống như nhưng cây cột để duy trì cân bằng. Nếu không có bốn bức tường thì cột vẫn có tác dụng chống đỡ, nhưng sau khi tường đã phát huy tác dụng thì có thể không cần tới cộtt nữa, vì vậy ta mới thu lấy viên tinh hạch bậc tám đó.
Tuy rằng miêu tả của Lăng Tiêu không thực sự thỏa đáng nhưng Tống Minh Nguyệt vẫn hiểu được đại ý. Nàng lại hôi:
- Vậy khi năng lượng của tinh hạch tiêu hao hết thì sao?
Lăng Tiêu cười nói:
- Nàng đã thấy tinh hạch ma thú tiêu hao hết năng lượng bao giờ chưa?
Tống Minh Nguyệt cau mày nói:
- Tinh hạch là vật chết mà ma thú là vật sống, hai thứ là khác nhau.
Lăng Tiêu tán dương nhìn vào mắt Tống Minh Nguyệt, cười nói:
- Đây chính là điểm hùng mạnh của trận pháp. Nó sẽ vận chuyển thiên địa linh khí cuồn cuộn không ngừng vào trong tinh hạch, cho nên ta nói ít nhất có thể vây khốn nó 1000 năm là đã tính. sau 1000 năm nếu Vạn Niên Giao có đột phá lớn. Ngược lại, nếu không có tiến bộ, ha ha... cho dù là một vạn năm, nó cùng không thể trốn thoát được.
- Thật tốt quá.
Tống Minh Nguyệt nắm tay hưng phấn múa may.
- Vậy để xem Tần gia còn làm thế nào để hại người được nữa.
Lăng Tiêu hơi hơi lắc đầu nói:
- Nàng đừng quên, chúng còn có một lão bất tử Kiếm Tôn đó.
- Vậy nên làm gì bây giờ?
Lúc này Tống Minh Nguyệt cũng nghĩ tới điều đó, liền nói:
- Tuy rằng chúng ta đã vây khốn được ma thú kia, cứu được đại bộ phản người muốn săn bắt nó, nhưng cứ như vậy, cùng không có biện pháp tiếtt lộ âm mưu của Tần gia ra ngoài.
- Dã tâm của bọn họ đã bị đại bộ phận người đời nhìn thấu rồi. Họ muốn trở thành siêu cấp thế gia, muốn trở thành bá chủ của tất cả các thế gia. Lần này bọn chúng cùng không phải muốn làm minh chủ ngay mà muốn tất cả những đệ tử nòng cốt của các thế gia môn phái tới đây phải chết hết. Cứ như vậy, các thế gia môn phái đó nếu muốn bồi dưỡng ra một thế hệ đệ tử mới sẽ phải mất vài thập niên, thời gian này đủ để Tần gia làm rất nhiều chuyện. Ta nghĩ công pháp tu luyện của Tần gia nhất định có liên quản tới Vạn Niên Giao này. Từ Kiếm Tôn trở lên thì không dám nói nhưng nếu có đủ tinh huyết, nếu muốn bồi dường Kiếm Hoàng thành Kiếm Tôn cùng không cần thời gian quá lâu.
Nói tới đây, Lăng Tiêu nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Cơn gió lạnh ban đêm thổi vạt áo bay phất phới. Lăng Tiêu nói tiếp:
- Hiện tại, thông quả tin đồn mà ta phát ra, các thế gia môn phái đã bắt đầu hoài nghi đối với Tần gia, nhiều người thông minh tự nhiên sẽ nghĩ tới âm mưu này của chúng. Hơn nữa, cao thủ Kiếm Tôn của Tần gia đột ngột xuất hiện gần như khiến tất cả mọi người cảm thấy không bình thường. Từ trước, Tần gia luôn khiêm tốn, ẩn nhẫn, tự nhiên không có mấy người chú ý, nhưng hiện giờ Tần gia đường hoàng đứng lên, muốn thông quả lần thịnh hôi này để Vạn Niên Giao giết chết nhưng người tới đây. Chúng ta vây khốn Vạn Niên Giao, kỳ thật về cơ bản đã phá hủy âm mưu lần này của Tần gia.
Tống Minh Nguyệt thở dài một tiếng:
- Nhưng các thế gia môn phái cùng không dễ dàng trở mặt với chúng. Chúng ta đã làm được một việc tốt to lớn nhưng lại không thể nói ra được.
Lăng Tiêu nhìn vẻ tươi cười nũng nịu của nữ nhân trước mặt mình, hơi mỉm cười không nói gì. Hắn biết Tống Minh Nguyệt rất thông minh, nhiều khi chỉ giả vờ ngờ nghệch trước mặt mình, bởi vì nàng quản tâm tới mình nên mới có thể làm như thế. Lăng Tiêu cùng không phải là kẻ đầu gỗ, đương nhiên ghi tạc ân tình này của Tống Minh Nguyệt trong lòng.
Tống Minh Nguyệt bỗng nhiên nói:
- Tại sao thành Penzias của chúng ta không bố trí một trận pháp lớn như vậy chứ? Nếu có, hừ.... đến lúc đó mặc kệ đối phương đến bao nhiêu người, bất cứ ai tới đều đảm bảo chúng chi có đến mà không có về.
Lăng Tiêu đột nhiên nhất kinh thầm nhủ, cô nàng này cùng thông minh thật. Trên thực tế, làm sao mà Lăng Tiêu lại không nghĩ tới chuyện kiến tạo một trận pháp cho thành trì của mình chứ? Bốn khẩu ma tinh đại pháo ở bốn cửa thành kỳ thực đều để che mắt người khác. Thực ra thì Lăng Tiêu đã dùng rất nhiều tinh hạch bậc thấp, bố trí khắp thành Penzias mới được xây dựng, hình thành một trận pháp vô cùng to lớn, chính là Băng Lam Thủy Quang Trận được phóng đại lên. Khi cần thiết, Lăng Tiêu có thể phát động nó bất cứ lúc nào. Đến lúc đó, đừng nói là Kiếm Hoàng, cho dù là Kiếm Tôn cùng đừng nghĩ tới việc từ bên ngoài trên đánh vào. Cho tới giờ Lăng Tiêu vẫn nắm chắc điểm này, nếu không, hắn dựa vào cái gì mà dám không thèm để ý tới hoàng thất, dám chọc cả đám thế gia, môn phái ẩn thế, đám đại khai sát giới ở Chiết gia? Hắn đâu phải chi có một mình. Hắn còn có người nhà, cha mẹ, huynh muội, còn cả mấy hồng nhan tri kỷ, chẳng lẽ Lăng Tiêu không nghĩ tới việc nếu địch nhân không tìm được mình sẽ tìm tới nhưng người thân sao?
Nguyên nhân chính là Lăng Tiêu biết rõ việc này nên mới kiên trì kiến tao thành Penzias mới vô cùng khổng lồ. Đến lúc đó, chỉ cần phát động trận pháp sẽ có thể bảo vệ cho người thân. Bên trong thành Penzias mới có kho hàng chứa lượng hàng hóa đủ cho mười vạn người ăn trong một trăm năm. Mặc dù có đại trận phòng ngự nhưng vân không thể cam đoan tuyệt đối an toàn bởi địch nhân hoàn toàn có thể lén lút trên vào, tuy nhiên về tổng thể thì đã có thể xem là rất tốt rồi, tin rằng toàn bộ đại lục không có tòa thành nào thứ hai tương tự như vậy.
- Bản thân thành Penzias mới chính là một đại trận phòng ngự. Lăng Tiêu vuốt vẻ mái tóc mềm mại của Tống Minh Nguyệt, nói.
Tống Minh Nguyệt nghe vậy liền vô cùng kinh ngạc nhưng cùng không nói thêm gì nữa, trong lòng tự nhủ chờ khi có thời gian, nhất định phải nói phu quân cấp cho hải đảo nhà mình một đại trận phòng ngự như vậy. Đen lúc đó, kẻ địch có bao nhiêu cao thủ tới cùng là vô dụng.
Hai người yên lặng đứng đó. Trong thời khắc này, toàn bộ thiên địa và ngay cả nhưng con côn trùng cùng như im lặng trước hai người.
Sau khi trở lại phòng, Tống Minh Nguyệt vẫn hưng phấn ngủ không yên, quấn quít lấy Lăng Tiêu, bắt hắn nói cho nàng hồi lâu về tri thức trận pháp. Tuy nhiên trận pháp tri thức thâm ảo vô cùng sao có thể trong thời gian ngắn đã học được.
Tống Minh Nguyệt nghe hiểu bập bõm, cho tới tận lúc mặt trời ló lên ở phía đông, nàng mới tựa đầu vào lòng Lăng Tiêu ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều thức dậy như thường lệ. Hai người Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt thức dậy rất muộn khiến không ít người dùng ánh mắt mờ ám nhìn họ. Tống Minh Nguyệt hơi có vẻ thẹn thùng nhưng lại nghĩ tâm mình ngay thẳng, tự nhủ chẳng cần để ý tới ánh mắt của nhưng người này. Nàng vẫn ưỡn ngực đi, không thèm để ý. Cứ như vậy, bộ ngực của nàng vốn đã căng đầy nhìn lại càng thêm đầy đặn hơn. Giờ phút này, gương mặt xinh đẹp quyến rũ của Tống Minh Nguyệt khiến không ít người xem thầm nuốt nước miếng, đồng thời không kìm nổi hâm mộ Lăng Tiêu không ngờ có thể tìm được nữ nhân yêu mị như vậy.
Hai người xen lẫn trong trong đám người tới ăn sáng. Mà đề tài đàm luận của những người này khiến Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt đều vui sướng. Lời đồn mà Lăng Tiêu phát ra vẻ hành động lần này của Tần gia rốt cục đã thu được hiệu quả. Hiện tại, rất nhiều người đã bắt đầu công khai về dụng ý của Tần gia.
Ngay khi hai người Lăng Tiêu vừa ăn xong, bông nhiên thấy Thượng Quan Vũ Đồng và Thu Nguyệt Dao đi đến. Cả Thượng Quan Vũ Đồng và Thu Nguyệt Dao đều không dịch dung. Thu Nguyệt Dao khí chất cao quý, nhất là khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, Thượng Quan Vũ Đồng lại tràn ngập sức sống thanh xuân, gương mặt khuynh quốc khuynh thành lập tức thu hút ánh mắt của tuyệt đại đa số nam nhân quanh đó.
Mà ánh mắt của Thượng Quan Vũ Đồng sau khi đảo qua một vòng liền rơi xuống người Lăng Tiêu. Lúc này xung quanh không ngờ nghe thấy rất nhiều tiếng thở dài. Không ít người đã nghĩ thầm: mẹ nó, tiểu tử kia nhìn còn không bảnh trai bằng lão tử, sao nữ nhân đều thích lại gần hắn như vậy?
Giữa ánh mắt của tất cả mọi người, Thượng Quan Vũ Đồng và mỹ phụ trung niên Thu Nguyệt Dao đi đến trước bàn của Lăng Tiêu và Tống Minh Nguyệt, nhẹ nhàng hỏi:
- Chúng ta có thể ngồi ở đây được không?
Lăng Tiêu quay đầu nhìn thoáng qua. Tửu lâu này tuy rằng không quá đông người nhưng hiện tại đúng là không còn mấy chỗ trống, chi còn cách gật đầu nói:
- Đương nhiên là có thể.
Thượng Quản Vù Đồng không nhìn ánh mắt bất thiện của Tống Minh Nguyệt, bỗng nhiên thấp thanh âm nói với Lăng Tiêu:
- Lát nữa đi theo chúng ta, có chuyện quan trọng cần báo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.