Đêm sâu thẳm, và em an giấc trong cầu mắt thẫm đen của tôi.
Hễ tôi mở mắt, em sẽ bình minh, sẽ ra đường, lên phố, sẽ hòa vào dòng người qua lại, trở thành quá khứ của người khác, mỗi bước dài một tháng, không bao giờ ngừng nghỉ.
Tôi nguyện làm kẻ mù lòa, để chúng ta không bao giờ phải bình minh.
Tôi chẳng muốn đi đâu, em không cần thức giấc.
Mỗi câu chuyện tự lựa chọn cách kể của riêng mình.
Cũng như chuyện tình yêu vậy. Ý nghĩa của lặn lội kiếm tìm, là tìm ra phương thức và đối tượng phù hợp nhất. Tuy rằng phần lớn là sai lầm. Và sai lầm. Tiếp tục sai lầm.
Nhưng ta cần tiếp tục.
Phớt lờ mọi thứ, không hẳn vì hết tự ti. Bàng quan mọi sự, không hẳn vì hết đau buồn. Than vắn thở dài, không hẳn vì hết thèm vui. Toan tính chi li, không hẳn vì cạn lòng tốt.
Vì vậy, hãy chọn thứ mình thích, chỉ cần mình thích là được.
1. Cô gái của Lạc Đà.
Cậu ta lên đường với niềm thương nhớ. Chuyến đi của một người mang theo hơi ấm của hai người, dù đến đâu, cũng là đang chờ đợi cô ấy. Vì vậy, có lẽ, cậu ta không muốn bị làm phiền.
Nấu ăn cũng giống việc viết văn. Viết văn cần cảm giác từ ngữ, nấu ăn cần cảm giác tay. Chỉ cần tay hơi run, cả đống muối sẽ rơi vào nồi, mặn đến loài chó cũng không nuốt nổi. Có người nhờ đến đồng hồ báo thức, nhưng cũng không kiểm soát được ngọn lửa, có người chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-qua-the-gioi-cua-em/2932305/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.