Chúng ta thích nói "Tôi yêu em”, như thể chắc chắn sẽ yêu em, như thể tôi sinh ra là để chờ đợi em, như thể dù có bận lòng vì ai, nỗi nhớ của tôi vẫn luôn hướng về em vậy. Có những phút giây mà bạn ước gì sẽ ngừng lại mãi mãi, dù cho cuộc đời của bạn có tiêu tan ngay sau đó đi nữa, để cả hai được gắn kết trong một tấm hình. Hai mảnh sinh mệnh hợp lại thành khung ảnh, lênh đênh trên đại dương thăm thẳm. Kỷ niệm những hành khách đến với tuổi trẻ của chúng ta và những chuyến đi không có chiều về.
Lại sắp đến ngày 28 tháng 4. Vào ngày đó, một chuyến tàu sẽ mang theo chỗ ngồi và vị khách trên ghế ngồi lao vút vào miền ký ức xa thẳm.
Với những người hay nhung nhớ những hành khách thì ngày 28 tháng 4 quả là một ngày đặc biệt.
Một năm 365 ngày bạn lênh đênh trên dòng sông thời gian, đánh dấu mỗi ngày bằng vết khắc trên mạn thuyền, và rồi bạn không còn nhớ vì sao vết khắc lại sâu đến vậy, sâu đến mức không một con sóng dữ nào có thể làm lu mờ.
Tuổi thanh xuân của chúng ta đã vội vã khoác áo ra trận và chết nơi sa trường. Bạn vì ai xông pha giữa trận tiền, ai vì bạn lượm từng mảnh xương tàn? Những vết khắc vẫn lênh đênh trên dòng sông ấy, đắm trong làn nước xiết chỉ mình bạn thấy rõ.
Cuối thu năm 2003, nhận được điện thoại, anh bạn liền bắt taxi đến quán bar gần Lầu Trống.
Cửa gỗ của quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-qua-the-gioi-cua-em/2932306/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.