Nhưng sau đó nghĩ lại, tôi nhận ra, điều khiến chúng ta nhớ mãi về một chuyến đi, lại chính là những câu chuyện dở khóc, dở cười ấy. Chúng giống khung cảnh núi rừng hùng vĩ, đẹp đẽ nhất trong hành trình đời ta.
Sau khi xem Lạc lối ở Thái Lan (1) và cười nghiêng ngả ở rạp về, tôi lên mạng viết bình luận ca ngợi, được nhiều người tán dương. Đối với một câu chuyện thú vị như thế, một đạo diễn nghiêm túc, kính nghiệp như thế, chúng ta cũng nên quảng cáo miễn phí cho họ. Trong lúc tôi cười ra nước mắt khi xem phim, thì một người bạn con nhà giàu của tôi cũng đầm đìa nước mắt, nhưng không phải vì buồn cười, cậu ta đã khóc nức nở, không kìm chế được. Xem xong phim, chúng tôi đi uống liền ba cuộc rượu, tàn cuộc, cậu ta gập người nôn ọe, vừa nôn vừa khóc:
Chẳng thể vẹn toàn cả gia đình và sự nghiệp! Từ Tranh, anh rất hiểu tôi!
(1) Lost in Thailand: một bộ phim hài của đạo diễn người Trung Quốc – Từ Tranh.
Người ta luôn thấy hình bóng của bản thân trong một bộ phim nào đó. Đằng sau mỗi bộ phim hài thường là một nỗi buồn sâu thẳm. Hồi trẻ xem Đại thoại Tây Du (2),tôi đã từng vừa khóc vừa hát Tình yêu đời tôi. Nhưng bộ phim Lạc lối ở Thái Lan này rất giống những bộ phim về đề tài du lịch của Mỹ, nó khiến tôi nhớ lại những chuyến đi của mình, và nhất là những người đồng hành, những quý ngài, quý cô “ngẫn”. Những chuyến đi đó trở nên thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-qua-the-gioi-cua-em/2932300/chuong-28.html