Có Thiên Đăng bao bọc, cả cái trường này ai còn dám bắt nạt cô nữa chứ? Điều làm cô phiền lòng nhất ở trường hiện nay là đám Mỹ Linh cứ liên tục hỏi cô về Huyền Thư. 
Còn mấy thầy cô thì vẫn đè đầu cưỡi cổ cô ra để đì. Trường học làm cô cảm thấy vừa bị hao mòn vừa mất phương hướng. 
"Mật Nhi, em là học sinh lớp 12 rồi, còn không biết tan 30 độ là bao nhiêu mà phải bấm máy tính sao? Tôi thật sự nghi ngờ khả năng tốt nghiệp của em đấy!". 
Bị thầy giáo giáo huấn trước mặt cả lớp, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. 
"Em đã giải được bài toán mà, chỉ là em không chắc... Nên mới phải bấm máy thôi...". 
"Em còn dám cãi? Em học dốt, cả cái trường này ai mà không biết?". 
Cô á khẩu. Không ngờ có ngày mình lại bị bẽ mặt đến mức này. 
"Em đứng dậy, đi theo tôi!". 
Thầy giáo nổi cơn thịnh nộ rồi. Mọi người đều có thể thấy điều đó trên gương mặt ông. Định kỷ luật cô ư? Cho cô thôi học, cũng được. 
Mấy ngày nay, cô đã cố gắng hơn rất nhiều rồi. Lẽ nào bọn họ không thấy được điều đó sao? Mỗi tối cô cùng với Thiên Đăng học bài và làm bài tập. Mỗi sáng thức dậy đúng giờ cùng anh đến trường. Cô đang muốn chứng minh, cô ở một mình vẫn sống rất tốt. Và sự thực là như vậy, hôm nay cô đã giải được bài toán đó, mà không cần ai chỉ cả. 
Tuy nhiên, cô đoán là, cho dù nỗ lực thế nào, cũng là không đủ. Đời đã muốn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098887/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.