Cơ thể Mật Nhi run lên. Con bé đang khóc sao? Đầu óc anh hoàn toàn trống rỗng, anh kéo tay đang che mặt con bé ra. 
"Con sợ à?". 
Mật Nhi gật đầu. 
"Bố còn quan tâm đến cảm nhận của con sao?". 
Con bé đã nói như thế, anh còn biết làm sao nữa nào. Anh mặc lại quần áo cho mình và con bé. 
"Bố cũng biết... Con sợ đau..." - Mật Nhi giải thích. 
"Được rồi, nếu con không trả được món nợ với bố, thì con cứ ở nhà trả dần đi là được". 
Nói đến chuyện con bé dám cả gan đi nhờ luật sư can thiệp chấm dứt quyền giám hộ của anh, lòng anh lại rối ren. Anh lo sợ, anh thực sự sẽ mất con bé. 
"Bố có chị Huyền Thư rồi mà... Nếu con đi rồi, bố sẽ không phải nghĩ cách đuổi con ra khỏi nhà nữa...". 
Lãnh Đông nhướn mày nhìn cô. 
"Đừng lo, khi nào bố muốn bố sẽ tự khắc đuổi, không mất công nghĩ lắm chiêu trò làm gì đâu!". 
Mật Nhi nhìn anh đầy buồn thảm. Lẽ nào bố thật sự không quan tâm đến việc cô nghĩ gì sao? 
"Huyền Thư đang có mang, bố hi vọng con có thể tỏ ra tử tế hơn sau khi về nhà". 
Ý bố là trước giờ cô không tử tế? Cô đã làm gì chị ta đâu cơ chứ? 
Huyền Thư có bầu. Cô có nghe nhầm không? 
Xem ra, chị ta không những cướp đi người đàn ông cô yêu nhất, mà chuẩn bị cướp đi cả người bố của cô. 
"Vâng. Con sẽ cố gắng, chỉ cần đừng bắt con gọi chị ta là mẹ là được!". 
"Ngoài ra, con cũng đừng qua 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098888/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.