"Có chuyện gì sao?". 
Thiên Đăng ôm lấy cô. 
"Bố em không cần em nữa rồi!". 
"À, là chuyện đó sao? Anh có thấy trên tạp chí... Huyền Thư cùng bố em, nhưng trên đó không có đề cập đến em...". 
Thiên Đăng luôn để ý đến cảm xúc của cô. Dường như khi mỗi lần muốn nói ra gì đó, anh lại phải dừng lại một nhịp để xem cô có ổn không. 
"Em quen làm người vô hình rồi. Bố luôn không muốn mọi người biết đến em. Anh biết không, thật ra em không phải là con gái của bố. Bố đã nhận nuôi em từ mẹ, chú quản gia bảo, ngày đó bố với mẹ em là bạn tốt". 
Thiên Đăng rốt cuộc đã hiểu ra, thế nào Mật Nhi lại muốn xa lánh mọi người, hoá ra đều là để vừa lòng nguyện vọng của người bố kia. 
"Em đã không biết. Trước đây, em chỉ nghĩ, do bố không thích bị người ta soi mói em là con gái bố, nên bố mới muốn giấu đi thôi...". 
Thiên Đăng siết chặt vòng tay của anh hơn. Anh luôn thấy trong ánh mắt Mật Nhi ẩn chứa rất nhiều phiền muộn. Nhưng anh không ngờ, cô đã phải chịu đựng nhiều như thế này. Anh tự hỏi, đã có bao giờ, cô sống trong căn nhà đó, mà thật sự vui vẻ chưa? 
"Hoặc có lẽ bố thấy em ngốc quá, không xứng làm con của bố... Nên mới giấu em đi...". 
"Đừng nói vậy, em rất ngoan ngoãn và nghe lời nữa. Nếu anh mà là bố em, chắc anh sẽ tự hào lắm!". 
"Vậy còn anh thì sao?" - Mật Nhi tinh nghịch hỏi - "Gia đình anh như thế nào?". 
"Gia đình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngang-nguoc-doc-chiem/1098886/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.