Editor: Giản Linh Kiwi
Quách Cường đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Hàn Trì.
Đều là trẻ con lớn lên trong thời đại khoa học kĩ thuật, hắn dễ dàng nhanh chóng điều khiển người máy.
“Thật cao cấp đó!”
“Đúng vậy! Đồ tàn phế này lúc nào cũng có đồ chơi mới.”
“Này! Đồ tàn phế, ai mua người máy này cho mày vậy?”
Hàn Trì lẩm bẩm: “Là anh tôi làm, bên ngoài không bán, mấy cậu chơi được rồi thì trả lại cho tôi.”
Quách Cường giơ người máy lên cao, nói: “Cho tao đem về chơi hai ngày đi.”
“Không được!”
“Mày nói cái gì?”
Quách Cường hung tợn trừng mắt nhìn cậu: “Mày thử lặp lại lần nữa xem!”
“Không được, đây là anh cho tôi! Cậu muốn đồ chơi nào, bảo mẹ cậu đi mua ấy, cướp của tôi làm gì!”
Ngày thường Quách Cường được đám bạn bè tôn thờ cung phụng, không ai dám khiêu chiến uy quyền của hắn, bây giờ Hàn Trì tàn tật như vậy lại dám nói với hắn như thế, khiến hắn vô cùng tức giận. Hắn tiến lại gần, dùng sức đẩy một cái, khiến cậu ngã từ trên xe lăn xuống mặt đất.
Hàn Trì cắn răng, gian nàn bò trên mặt đất.
Mấy người đứng bên cạnh cười nhạo Hàn Trì vụng về đầy ác ý.
“Đồ tàn tật!”
“Phế vật!”
“Mày như thế mà cũng xứng có đồ chơi mới?”
Đúng lúc này, từ trong bụi hoa bỗng nhảy ra một con chó lớn, sủa gâu gâu mấy tiếng về phía bọn Quách Cường, nhe răng trợn mắt.
Quách Cường không kịp đề phòng, hoảng sợ, lui về sau mấy bước.
Con chó kia trực tiếp chắn trước người Hàn Trì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/641868/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.