Editor: Giản Linh Kiwi
“Bép…” Một chân Tạ Nhu dẫm lên chân anh, dùng sức nhấn xuống.
Khóe miệng Hàn Định Dương chợt hiện ý cười nhẹ.
Sau giờ ngọ, không gian đặc biệt yên tĩnh.
Tạ Nhu một mình bước đến hậu viện, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu gâu gâu của Hắc Bối, giống như rất vui vẻ.
Cô đi qua liền thấy Hàn Định Dương đang ngồi trên bãi cỏ, Hắc Bối ở trước mặt anh nằm ngửa bụng, lưỡi thè ra, ra sức khoe mẽ.
Hàn Định Dương vuốt bụng Hắc Bối, ánh mắt dịu dàng.
Bụng của Hắc Bối là nơi mẫn cảm nhất, từ trước đến giờ nó còn chưa cho cô sờ đâu! Tạ Nhu ghen tị, nói: “Sao nó lại thích anh như thế?”
“Hắc Bối sao?”
Hàn Định Dương giải thích, “Anh là bố nó.”
“Bậy bạ.”
Anh vuốt bụng Hắc Bối: “Hắc Bối vừa mới sinh không bao lâu, Hôi Phong đã phải đi làm nhiệm vụ, khi đó anh lại không có việc gì bèn đưa nó về nhà chăm sóc.”
“Có chuyện như thế sao? Em chưa từng nghe ba nói qua.”
Ba Tạ Nhu sau đó không lâu thì gặp chuyện.
“Ừ, anh tha thứ cho em.”
Hàn Định Dương nhìn về phía cô, nghiêm túc nói.
Ta Nhu không nghe rõ: “Cái gì?”
Hàn Định Dương đứng lên, phủi ống quần, nói: “Không lời từ biệt mà rời đi, anh tha thứ cho em.”
“Ai cần anh tha thứ chứ!”
“Khốn kiếp, em biết không hả, lúc đó đột nhiên em biết mất, anh…” Anh cắn môi nói.
“Quên đi.”
Đối với chuyện này, Hàn Định Dương luôn nói năng rất thận trong.
Hai người ngồi chơi ở hậu viện một lát, Hàn Định Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/641867/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.