Editor: Giản Linh Kiwi 
Tạ Thiệu Kỳ vội nói với bà Quách: “Nhu Nhu nhà chúng tôi vừa mới chuyển đến đây, không hiểu rõ quy củ, ngày thường được ông nội cưng chiều sinh hư, nếu có gì không đúng, tôi thay mặt nó xin lỗi chị.” 
Tay bà Quách vung lên: “Không cần ông xin lỗi, hôm nay chúng tôi muốn xử lý con chó điên này, nếu không lại để nó tùy tiện cắn người ta!” 
Tạ Nhu hét lên: “Hắc Bối không phải chó điên! Nó sẽ không cắn người khác! Lúc đó cháu đã giữ nó lại rồi!” 
Tạ Thiệu Kỳ cau mày, nhìn vết trầy trên cánh tay Quách Cường, có chút khó xử. 
Tô Thanh tiến lên, khẽ nói với hắn: “Đều là người quen khu, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, đừng vì một con chó mà làm mất hòa khí.” 
“Nhưng Nhu Nhu…” 
“Mua cho nó con thú nuôi khác là xong, không phải sao? Vốn dĩ con nít trong khu đã nhiều, không nên nuôi chó, huống chi là loài chó dữ này.” 
Tạ Thiệu Kỳ do dự mãi, cuối cùng quay sang Tạ Nhu: “Nhu Nhu, nếu không thì chúng ta nuôi mèo đi? Loại chó như Hắc Bối thực sự không thích hợp để nuôi trong khu có nhiều trẻ con như thế.” 
Tạ Nhu lùi về phía sau mấy bước, lắc đầu liên tục, chỉ vào Quách Cường kích động nói: “Là em ấy không đúng, vì sao mọi người lại muốn phạt Hắc Bối? Chẳng lẽ vì em ấy là trẻ con, Hắc Bối chỉ là chó nên có thể không phân biệt trắng đen như thế?” 
“Nhu Nhu, đừng như thế.” 
Tạ Thiệu Kỳ khó xử nói, “Nghe lời đi, chúng ta sẽ nuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/641869/chuong-13.html