Editor: Giản Linh Kiwi
Sau khi thay xong chiếc áo hoodie sẫm màu kia, cô liền nhìn nhãn hiệu.
Tô Thanh cho cô tổng cộng 800 tệ, nếu mua cái áo này sẽ hết sạch.
Cô có chút tiếc nuối, nhưng lại rất thích cái áo này, vì thế cô liền hỏi nhân viên bán hàng có thể giảm giá không.
Nhân viến bán hàng giải thích: “Cửa hàng chúng tôi sẽ không giảm giá, cái áo này là kiểu mới nhất của mùa này đấy.”
“Hả, kiểu mới nhất…”
Tạ Nhu có chút do dự: “Để tôi xem xét một chút.”
Hàn Định Dương xách quần áo đến quầy chuẩn bị tính tiền, Tưởng Thừa Tinh hỏi: “Không phải mới vừa rồi bảo không thích cái áo này sao?”
Hàn Định Dương không chút để ý nói: “Nhìn thuận mắt.”
Tưởng Thừa Tinh im lặng, sợ không phải là quần áo nhìn thuận mắt mà là người nhìn thuận mắt.
Hàn Định Dương liếc nhìn Tạ Nhu, cô còn đứng trước gương, cầm chiếc áo ướm đi ướm lại, tựa như không định lấy nó.
Sau một hồi lại lấy điện thoại ra, vừa xem nhãn hiệu, vừa gõ gõ cái gì trên điện thoại.
Hàn Định Dương đoán là cô đang so sánh giá của những chiếc áo cùng hãng trên các shop online.
Chiếc áo mấy trăm tệ, phải so đo đến thế sao?
Cũng không phải nghèo đến nỗi không có gì ăn, cô chính là đại tiểu thư Tạ gia mà.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này, Hàn Định Dương đã minh bạch. Tạ gia tuy rằng có ông nội thích cô, nhưng ông ấy tuổi tác đã cao.
Hiện giờ đương gia là chú nhỏ Tạ Thiệu Lỳ, nói khó nghe một chút, tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/641863/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.