Cô lại lấy trong túi ra một mảnh giấy khác, run rẩy đưa cho anh: Một thứ có thể yêu cầu từ Hàn Định Dương.
“Em chắc chắn muốn dùng cả 2 cái đêm nay?”
Hàn Định Dương hơi kinh ngạc.
Tạ Nhu nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Anh nhìn tờ giấy, bất đắc dĩ hỏi: “Muốn gì ở anh?”
Tạ Nhu hít sâu, ngẩng đầu, con ngươi gợn sóng nước: “Em muốn nụ hôn đầu của A Định.”
Bên ngoài tòa nhà, tiếng người cười đùa không đúng lúc hệt như tiếng chuông bạc quanh quẩn quanh đây, rồi dần dần đi xa.
Trái tim Tạ Nhu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cúi gằm, căn bản không dám nhìn anh, mỗi một động tác của anh đều khiến cô run rẩy.
Hàn Định Dương quả thực sửng sốt một hồi. Lúc phản ứng lại, anh không khỏi cười một tiếng.
Mà Tạ Nhu nghe được một tiếng đó, cả người tê rần.
Hàn Định Dương nở nụ cười, lấy mu bàn tay che miệng cười không ngớt.
Tay Tạ Nhu nắm chặt góc váy, xấu hổ đến mức muốn tìm khe đất mà chui vào.
“Anh đừng cười.”
Hàn Định Dương không cười, đôi mắt đào hoa cong cong nhìn cô chằm chằm: “À, em nói em muốn gì ở anh cơ?”
Tạ Nhu xấu hổ buồn bực che mặt lại: “Đồ đáng ghét!”
Hàn Định Dương duỗi tay giữ chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng kéo ra. Tạ Nhu nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn.
Giây tiếp theo, một thứ gì đó lạnh như băng phủ lên môi cô.
Tạ Nhu đột nhiên trợn mắt, nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/3055258/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.