Được rồi, tuy rằng chưa đến 9 trạm xe buýt đã về đến nhà, nhưng nếu anh đợi cô cùng về, vậy thì cùng đi thôi.
Hàn Định Dương cùng cô học tiết tự học đến đêm khuya rồi đưa cô về ký túc.
Sau khi trở về, Tạ Nhu kể lại cho A Xuân nghe chuyện cô gặp được Hàn Định Dương ở phòng tự học, bảo anh rất nhàm chán, cứ đưa mảnh giấy nhỏ cho cô, nói chuyện phiếm một chút. Anh nói có nữ sinh chủ động theo đuổi Dương Tu, kết quả tên kia lại sợ hãi, trực tiếp ngất xỉu trên đường.
A Xuân sửa lại chăn mình, thở dài: “Nhu Nhu, cậu thực sự không nhận ra sao?”
Tạ Nhu ngơ ngác hỏi: “Cái gì?”
A Xuân nhấp miệng. Cô không muốn nói, nhưng cô cũng không muốn Tạ Nhu mù mờ mà bỏ lỡ.
“Hàn Định Dương thích cậu đấy!”
Tạ Nhu đỏ mặt, nhẹ giọng: “Tớ biết chứ.”
Sao mà không biết được?
Anh biểu hiện quá rõ ràng rồi.
Cô tặng đồng hồ cho anh, anh vẫn luôn đeo, chưa từng tháo ra bao giờ.
Nhìn dáng vẻ này của Tạ Nhu, A Xuân bỗng có chút buồn bực: “Tớ ra ngoài chạy bộ chút.”
A Xuân ra khỏi phòng, giọng Tạ Nhu từ bên trong truyền đến: “Cảm ơn cậu.”
Khóe miệng A Xuân nhếch lên. Trong khoảnh khắc đó, một hàng nước mắt lăn dài trên má rồi biến mất trong màn đêm dày đặc.
Tuy rằng A Xuân không phải cô nhi, nhưng từ nhỏ đến lớn, cha mẹ đã bỏ bê cô mà chỉ một lòng nuôi nấng một cậu con trai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/3055256/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.