Tạ Nhu đẩy vòm ngực rắn chắc của anh ra, nhưng đẩy mãi không được. Cô đỏ mặt nhìn anh, “Anh lại muốn đánh em.”
Hàn Định Dương cong khóe miệng: “Không đánh em, sau này sẽ đổi cách bắt nạt khác.”
Trước khi diễn, Tạ Nhu đưa điện thoại và túi cho Hàn Định Dương trông giúp.
Hàn Định Dương ôm túi trước ngực, nghênh ngang ngồi ở vị trí đầu tiên.
Vở kịch nói này xem như là lần đầu tiên Tạ Nhu lên sân khấu. Lúc kịch mới bắt đầu, có lẽ vì lo lắng nên lời thoại của cô còn hơi run rẩy.
Tuy nhiên sau khi diễn sâu rồi, cô bắt đầu nhập tâm vào vai Chu Bình, truyền tải rõ ràng đến người xem qua ánh mắt của một cậu cả vừa bối rối, bất lực, vừa có khát vọng giải thoát cùng khát vọng tình yêu, nhưng lại cầu mà không được.
Hàn Định Dương nhìn cô tán thưởng.
Người khác thế nào thì anh không biết, nhưng anh tin tưởng Tạ Nhu phù hợp với ngành này.
Cô ấy đã nỗ lực nhập tâm hơn bất kỳ tân binh nào trên sân khấu.
Diễn với cô ấy, dù là nhân vật căng thẳng như Phồn Y cũng không thể theo kịp cảm xúc của cô.
Cô vào vai một cậu cả bị áp lực đau khổ trong một gia đình tư bản suy tàn một cách tuyệt vời.
Cảnh cuối cùng đã đến 8 giờ tối, đây cũng là phần cao trào nhất.
Khi Chu Bình biết được hắn và người con gái Tứ Phượng hắn yêu chính là anh em ruột, cảm xúc của cô đột nhiên sụp đổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/3055260/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.