Chương trước
Chương sau
Editor: Giản Linh Kiwi

Tạ Nhu quan sát thấy anh khá thích đồ ăn vặt. Trên bàn trà trong phòng khách nhà anh cũng thường xuyên bày mấy gói snack nhiều màu.

Tạ Nhu không khỏi nói mấy câu: “Anh nên bớt ăn mấy thứ không tốt cho sức khỏe này đi.”

Hàn Định Dương đang nhai bắp rang thì dừng lại, phồng má lên nói: “Em hình như rất thích quản anh.”

Tạ Nhu bĩu môi, không nói chuyện nữa.

Hàn Định Dương đưa bắp rang đến trước mặt cô: “Sao em không ăn?”

“Không muốn bị dính tay.”

Hàn Định Dương liền thuận tay lấy một hạt bắp rang bỏ bên miệng cô: “Há miệng.”

Tạ Nhu theo bản năng mở miệng, anh liền ném bắp rang vào.

“A.”

Đầu lưỡi Tạ Nhu hòa tan chút vị ngọt. Cô bị hành động của anh làm cho ngây ngốc, “Anh làm gì thế?”

“Đút em.”

“Không cần đâu.”

“Há miệng.”

Tạ Nhu ngoan ngoan mở miệng, ăn bắp rang anh đút.

Cô lén liếc nhìn anh. Mắt kính 3d khiến cô không thấy rõ vẻ mặt anh, hẳn là đang chăm chú xem phim điện ảnh, có lẽ cũng không phát hiện ra hành vi thân mật của mình

Ánh sáng trong rạp chiếu hơi u ám. Sự chú ý của Tạ Nhu đều tập trung trên những hạt bắp rang anh đút cho cô.

Mỗi lần cô há miệng, đầu lưỡi đều chạm phải đầu ngón tay vị ngọt ngào béo ngậy của Hàn Định Dương.

Đương nhiên là cô cố ý.

Sau khi hộp bắp rang thấy đáy, Hàn Định Dương vuốt vuốt đầu ngón tay dính dính của mình, hỏi cô: “Có giấy không?”

Tạ Nhu lấy tờ khăn giấy trong bao ra, tự nhiên cầm tay Hàn Định Dương, lau từng đầu ngón tay của anh: “Dính quá, lát nữa phải đi rửa lại đấy.”

“Ừ.”

Tạ Nhu lau khô tay Hàn Dịn Dương xong rồi nói: “Xem phim đi.”

“Ừ.”

Vài phút sau, ánh mắt Hàn Định Dương hạ xuống, nhìn đầu ngón tay bị cô nắm chặt.

Cô lau tay cho anh rồi không buông ra nữa.

Hàn Định Dương cười: “Muốn cầm thì cầm, run cái gì?”

Màn hình chiếu phim tản ra ánh sáng xanh mờ, mơ hồ thấy được Tạ Nhu đang lo lắng đến run cả môi.

* * *

Cuối tháng bảy, A Xuân đi tàu hỏa tới thành phố B.

Tạ Nhu vui mừng đến nhà ga đón cô. Mới vừa tới trạm xe buýt lại gặp Hàn Định Dương từ đường cái đối diện đi tới.

Biết bạn Tạ Nhu tới thành phố B, Hàn Định Dương hỏi cô: “Đặt nhà hàng chưa?”

Tạ Nhu mờ mịt: “Còn phải đặt nhà hàng?”

Hàn Định Dương khinh thường nói: “Không phải bảo là bạn tốt nhất à? Ngồi tàu hỏa mệt mỏi hơn hai mươi tiếng đồng hồ đến đây, chẳng lẽ em định tùy tiện mời cô ấy đến tiệm cơm nhỏ trên phố?”

Tạ Nhu trầm ngâm một lát, cảm thấy Hàn Định Dương nói rất có lý, vì thế liền bắt đầu lấy điện thoại ra tìm mấy món đặc sản nổi tiếng ở thành phố B.

Hàn Định Dương lập tức nói: “Không cần tìm đâu, anh biết có quán ăn Giang Hồ đồ ăn khá ngon, đến lúc đó đưa các em đi.”

Tạ Nhu còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Định Dương đã bắt một chiếc taxi, muốn qua nhà ga đón người với cô.

Trên đường đi, sau khi đặt cơm xong Hàn Định Dương lại hỏi Tạ Nhu: “Đặt khách sạn chưa?”

“Không phiền như thế, cô ấy ở nhà em ngủ với em, ông nội em đồng ý rồi.”

Hàn Định Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đợi ở nhà ga khoảng nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy A Xuân.

Cô ấy mặc một cái váy hoa ngắn tươi tắn, mái tóc dài buông xõa ngang vai, xách túi lớn túi nhỏ đi ra sân ga nhìn xung quanh.

Tạ Nhu vội vẫy tay với cô. A Xuân cũng vẫy tay lại, mỉm cười đi về phía cô.

Hàn Định Dương ghé vào tai Tạ Nhu, thấp giọng nói: “Bạn em giống con gái hơn em nhiều.”

Tạ Nhu trừng anh một cái.

Hàn Định Dương cười không nói gì, đứng cạnh cô chào đón A Xuân.

Hai người ôm nhau một hồi, Tạ Nhu quan tâm hỏi: “Đi xa vất vả rồi, trên xe cậu ngủ được không?”

A Xuân kéo tay Tạ Nhu luyến tiếc không buông: “Không tài nào ngủ được, cứ nghĩ đến việc được gặp cậu là lại thấy vui.”

Tạ Nhu cười nói: “Vậy chúng ta ăn cơm sớm một chút rồi trở về để cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Hàn Định Dương tự giác nhận hành lý trong tay A Xuân, nói: “Nhà ăn đã đặt rồi, chúng ta qua đó đi.”

A Xuân nhìn Hàn Định Dương một cái, trong ánh mắt có do dự và phòng bị, ghé vào tai Tạ Nhu khẽ hỏi: “Anh ta là…”

“Bạn tớ, đi theo ăn chùa đấy, cậu không cần để ý đâu.”

Tạ Nhu giải thích.

“Làm việc miễn phí cho em còn bị nói là ăn chùa.”

Tạ Nhu không chút khách khí đáp trả: “Chút hành lý này mình em cũng mang được.”

“Anh kính em nha, hán tử.”

A Xuân nghe hai người cãi nhau, nghi ngờ trong lòng càng sâu. Cô mím chặt môi, không nói gì.

Hàn Định Dương bỏ hành lý vào cốp xe taxi, đưa hai người đến

Trên taxi, A Xuân nói: “Thật tốt, Nhu Nhu, cậu khác trước đây nhiều quá.”

“Trước đây Tạ Nhu như thế nào?”

Hàn Định Dương hứng thú, hỏi cô.

“Lúc học cấp ba, Nhu Nhu không hề kết bạn.”

A Xuân giải thích, “Độc lai độc vãng, làm gì cũng một mình, còn hút thuốc đánh nhau nữa.”

Cô cười cười nhìn Tạ Nhu: “Bây giờ còn hút thuốc không?”

Không đợi Tạ Nhu trả lời, Hàn Định Dương nói: “Cô ấy không dám.”

Ở đây quả thực Tạ Nhu không dám. Gia giáo Tạ gia nghiêm khắc, nếu ông nội biết cô hút thuốc, hậu quả không dám tưởng tượng.

Tạ Nhu nói: “Đừng đắc ý, em có chụp lén ảnh anh hút thuốc. Nếu anh cứ chọc em, em sẽ đưa ảnh cho dì Hàn đấy.”

“Ngại quá, ba tháng trước anh mới thành niên.”

“Em cũng thành niên sớm thôi, đến lúc đó em cũng có thể hút thuốc quang minh chính đại!”

“Em hút một cái thử xem.”

Hàn Định Dương uy hiếp, “Đau em thôi.”

“…”

Hai ngươi anh một câu em một câu cãi nhau, A Xuân không chen được câu nào, ngồi buồn rầu rĩ.

Hàn Định Dương đoán rằng có lẽ do Tạ Nhu cãi nhau với mình hơn phân nửa nên làm lơ bạn cô, bèn hỏi A Xuân: “Nghe nói Tạ Nhu bị đuổi học là vì giả vờ ăn cắp với cậu?”

Trong lòng A Xuân hoảng hốt. Thế mà anh lại biết.

Chuyện giả vờ ăn cắp đã đồng ý không nói cho người khác biết, Tạ Nhu lại nói cho anh.

Trong lòng A Xuân có chút không thoải mái, cô nói thẳng: “Đây là bí mật giữa tôi và Nhu Nhu, sẽ không nói với người ngoài.”

Bí mật, người ngoài… Mấy từ này làm Hàn Định Dương theo bản năng trở nên cảnh giác, không hỏi nữa.

Không khí hơi xấu hổ, Tạ Nhu chuyển đề tài, hỏi A Xuân: “Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm?”

“634.”

“Giỏi quá.”

“Cậu thì sao?”

“679.”

A Xuân khó tin, tròn mắt nhìn cô: “Thật… Thật tốt.”

Hàn Định Dương nói chen: “Thầy giỏi có trò hay.”

Cái này Tạ Nhu không phủ nhận. Nếu không có Hàn Định Dương, cô tuyệt đối không thể nào có điểm cao như thế.

“Được rồi được rồi, anh lợi hại nhất.”

Đôi mắt A Xuân tối lại, khi thì nhìn Tạ Nhu, khi thì nhìn Hàn Định Dương. Hai người này… Thoạt nhìn có quan hệ khá thân thiết.

Trong lòng cô bỗng hơi hụt hẫng.

Đèn trong nhà ăn sáng trưng, những món ăn hấp dẫn được bưng lên. Tạ Nhu gọi toàn là đồ A Xuân thích ăn.

A Xuân săn sóc lấy khăn cho Tạ Nhu, dặn cô ăn cơm cẩn thận đừng để văng dầu, rồi lại liên tục gắp đồ ăn cho cô. Rất nhiều lần cô còn gắp đồ ăn mà Hàn Định Dương cho Tạ Nhu trở về.

Cô ấy ân cần như một cô vợ nhỏ vậy.

Mà Tạ Nhu thì như một con ngỗng, vẫn hồn nhiên, liên tục nói: “Cậu ăn đi, đừng gắp cho tớ nữa.”

Hàn Định Dương im lặng nhìn bộ đồ của A Xuân.

Giường trên tàu hỏa khá cứng, tuy là điều kiện tốt hơn so với ghế ngồi một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

Rất ít nữ sinh hiếm khi mặc váy như vậy ngủ trên xe, rốt cuộc thì cũng bất tiện về mọi mặt.

Anh đoán là lúc A Xuân xuống xe, cô ta đã cố ý thay váy và trang điểm, cho nên nhìn qua khá gọn gàng xinh đẹp, chẳng nhìn ra dáng vẻ mệt mỏi ngồi tàu hỏa tới một tí nào.

Chỉ là đi gặp bạn tốt nhiều năm không thấy, phải trang điểm tỉ mỉ như vậy sao?

Tuy Hàn Định Dương nghi hoặc nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là cách giao tiếp của bọn con gái, anh không hiểu được nên dứt khoát từ bỏ.

Nhưng không thể phủ nhận, A Xuân đúng là lớn lên rất xinh đẹp.

Là điển hình của con gái phương nam, làn da trắng mịn màng, đôi mắt hạnh ngấn nước, từng cử chỉ đều rất nhẹ nhàng, nói chuyện cũng dịu dàng ôn nhu.

Kiểu xinh đẹp của cô ấy là kiểu xinh đẹp của phụ nữ, khác hẳn với vẻ thanh tú của Tạ Nhu.

Lúc A Xuân đi toilet, Tạ Nhu đạp chân Hàn Định Dương dưới bàn một cái, hạ giọng: “Mắt muốn treo trên người người ta luôn rồi.”

Hàn Định Dương nói: “Sao, em còn quản mắt anh ở đâu à?”

“Cô ấy là bạn tốt nhất của em, anh đừng đánh chủ ý lên cô ấy.”

Hàn Định Dương không đứng đắn nói: “Con thỏ không ăn cỏ gần hang, sao anh có thể làm chuyện thiếu đạo đức ấy được?”

Tạ Nhu nói: “Ai là cỏ gần hang của anh?”

A Xuân đứng ở cuối hàng lang, nhìn hai người đang tranh cãi không ngừng trong đại sảnh. Không biết vì sao, trong lòng cô ta cảm thấy có chút khó chịu.

Cô ta xoay người vào toilet, mở vòi nước làm ướt ống tay áo của mình rồi trở lại chỗ ngồi, nói với Tạ Nhu: “Nhu Nhu, tay áo tớ ướt mất rồi.”

“A!”

Tạ Nhu vội vàng lấy khăn giấy ra lau cho cô ta, “Sao lại không cẩn thận thế chứ.”

“Không sao, về thay đồ là được mà. Các cậu cứ từ từ ăn, tờ chờ được.”

“Tớ cũng xong rồi.”

Tạ Nhu nhìn về phía Hàn Định Dương, “A Định ăn nữa không?”

Hàn Định Dương quả thật ăn chưa no, cũng đành buông đũa xuống: “Đi thôi, về nào.”

Lúc tính tiền, lễ tân nói với Tạ Nhu rằng bữa ăn đã được thanh toán.

Tạ Nhu cũng không biết Hàn Định Dương trả tiền khi nào.

Xe đi vào đại viện, dừng lại trước nhà Tạ Nhu. Tạ Nhu đưa A Xuân vào phòng, sau khi sắp xếp ổn thỏa thì cả hai mới lên giường ngủ.

Tạ Nhu rúc trong ổ chăn chơi điện thoại. Đúng lúc này, Hàn Định Dương gửi tin nhắn đến: “Ngủ?”

Tạ Nhu: “Đang hơi buồn ngủ.”

Hàn Định Dương: “Gặp lại bạn cũ, vui không?”

Tạ Nhu: “Đương nhiên rồi.”

Ngoài cửa sổ còn có tiếng côn trùng kêu vang. Hàn Định Dương bỏ điện thoại xuống, lật vài trang sách rồi lại cầm điện thoại lên soạn một đoạn tin nhắn, nhưng chưa kịp gửi đi thì Tạ Nhu đã gửi đến: “Tiền hôm nay ăn cơm để em trả anh.”

“Không cần đâu.”

Tạ Nhu biết, con trai trong khu này mời khách ăn cơm, chưa bao giờ để con gái trả tiền. Đây là quy tắc của bọn họ.

Tạ Nhu nói: “Lần sau em mời anh ăn gì đó vậy.”

Hàn Định Dương: “Khách khí rồi.”

Tạ Nhu nhìn hai chữ trong khung thoại, suy nghĩ rồi nhắn: “Anh vừa mới nói, thỏ khôn không ăn cỏ gần hang.”

Hàn Định Dương: “…”

Tạ Nhu: “Cho nên anh sẽ không yêu đương với bạn bè bên cạnh hả?”

Hàn Định Dương: “Sao, em thấy hứng thú với chuyện này hả?”

Tạ Nhu: “Không hứng thú, tâm sự tí thôi.”

Hàn Định Dương: “Không có hứng thú, nói cái gì mà nói?”

Tạ Nhu: “…”

A Xuân trở mình, nhìn màn hình điện thoại Tạ Nhu vẫn phát ra ánh sáng bèn nói: “Nhu Nhu, cậu đang yêu à?”

Đột nhiên cô ta lên tiếng, Tạ Nhu bị dọa nhảy dựng: “Cậu vẫn chưa ngủ à?”

“Có chút ngủ không được.”

A Xuân trở mình, nằm ngửa trên giường: “Cậu đang nhắn tin với bạn trai sao?”

Tạ Nhu vội vàng giải thích: “Là chàng trai đi cùng chúng ta hôm nay, chúng tớ không có yêu đương.”

“Chàng trai đó thật đẹp trai.”

Tạ Nhu mẫn cảm nhíu mày: “Cậu cảm thấy anh ấy rất đẹp trai sao?”

“Ừ.”

Giọng A Xuân hơi nghẹn ngào. Tạ Nhu vẫn luôn thấy giọng cô rất êm tai, đặc biệt là lúc hát, khá nhẹ nhàng, rất có hương vị.

Nhưng hiện tại, Tạ Nhu hơi hoảng hốt.

Hàn Định Dương đẹp trai, là kiểu đẹp trai mà nữ sinh vừa nhìn lần đầu sẽ không muốn rời mắt.

“Vậy cậu sẽ thích chàng trai như vậy à?”

Tạ Nhu cẩn thận thăm dò.

Hôm nay lúc ăn cơm, mấy lần Hàn Định Dương cố ý nhìn lén A Xuân đều bị Tạ Nhu phát hiện.

Vẻ ngoài A Xuân rất đẹp, lớn lên lại trắng nõn hồng hào. Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều chàng trai thích cô ấy.

Cho nên, Hàn Địn Dương cũng không khỏi nhìn cô ấy vài lần nhỉ.

Trong lòng Tạ Nhu tự quyết định, sau này sẽ không đưa A Xuân với Hàn Định Dương đi cùng nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.