“Đại học B có cơ sở vật chất tốt, sẽ vui lắm đấy.”
“Hừ, em là vì ai chứ?”
Tạ Nhu bĩu môi.
“Em vì ai?”
“…” Lỡ miệng.
Hàn Định Dương có vẻ không định buông tha, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Em vì ai?”
“Em…” Ánh mắt Tạ Nhu lóe lên, “Em vì A Xuân. Chúng em hứa rồi, phải cùng học đại học B.”
Hàn Định Dương nhướng mày, không hỏi nữa.
Tạ Nhu thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lúc này, một đôi tình nhân bước qua.
Nữ sinh nhỏ nhắn đáng yêu ngồi trên vai một nam sinh, để cậu ta cõng từ khu dạy học đi ra.
Vừa mới thi đại học xong, các thi sinh vẫn còn đang kích động muốn hét to, tựa như muốn giải phóng hết năng lượng tích góp trong một năm này.
Nữ sinh ở trên vai bạn trai mình cũng hét to: “Chúng mình đi học đại học thôi!”
Cẩu độc thân thì hâm mộ nhìn bọn họ, bọn có bồ thì rúc vào lòng người ấy của mình. Có mấy đôi như bị lây, bắt đầu ôm nhau, thậm chí còn táo bạo hôn môi nữa.
Tại một khắc này, tình cảm che giấu lén lút trong bóng tối ở quá khứ rốt cuộc cũng danh chính ngôn thuận phơi bày dưới ánh mặt trời, khiến người khác ghen tị.
“Thật tốt quá.”
Tạ Nhu hơi cảm động, còn có chút ngưỡng mộ.
“Lại mơ màng linh tinh?”
“Sao lại là lại!”
Tạ Nhu dùng cặp sách đánh anh.
“Đã quên bài học thê thảm với Thẩm Kiêu rồi à?”
Hàn Định Dương nhắc nhở cô: “Tìm người thì phải nhìn xa trông rộng, đừng ai nói gì cũng tin.”
“Hàn Định Dương! Đồ đáng ghét!”
Tạ Nhu gần như đã quên chuyện kia, anh lại còn nhắc lại.
Hàn Định Dương lên xe đạp: “Lên đi, đưa em đi hóng gió.”
“Không đi.”
Cô nhìn ghế sau: “Quá cứng, cộm đến đau mông.”
Hàn Định Dương suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, tự giác ngồi ra sau: “Vậy em chở anh đi hóng gió đi.”
“Hàn Định Dương!”
Hàn Định Dương chờ mong nhìn cô. Tuy Tạ Nhu tức đến hộc máu nhưng vẫn lên xe, dùng lực dẫm bàn đạp, thở hồng hộc nói với anh: “Đi đâu đây?”
“Chỗ nào nhiều người thì đến chỗ đó.”
“Làm gì?”
“Không phải hâm mộ người khác sao? Chúng ta cũng đi thể hiện một lần.”
“Thể hiển cái gì?”
“Thể hiển tình cảm.”
“Ai thể hiện tình cảm với anh!”
Tạ Nhu hét to, “Tay anh nghiêm túc một chút, đừng sờ loạn.”
Hàn Định Dương ôm eo thon của cô, hợp tình hợp lý nói: “Sẽ ngã đấy.”
“Hàn Định Dương, anh thật vô sỉ.”
“Thích nghe em gọi A Định hơn.”
* * *
Tạ Nhu tra điểm của mình ngay khi danh sách được công bố.
679! Cô nhìn con số này chằm chằm, cảm giác khó tin đến sắp ngất đi.
Đây là số điểm cao nhất từ trước đến nay của cô! Với số điểm này, chắc chắn cô có thể tiến vào đại học B.
Hai phút sau, Hàn Định Dương gửi cho cô một tấm hình, trên đó là một số điểm, 479.
Bên trái rõ ràng là tên cô.
Tạ Nhu nhìn điểm trên hình, lại nhìn điểm cô tra ra trên màn hình máy tính. Hơn kém nhau 200 điểm.
Thoáng qua có thể thấy được xung quanh con số trong tấm ảnh của Hàn Định Dương có dấu hiệu sửa chữa của phần mềm chỉnh sửa.
Hàn Định Dương: “Em xong rồi, không đủ điểm.”
Tạ Nhu: “Anh thật nhàm chán.”
Cố ý chỉnh ảnh dọa cô, thật sự rất rất nhàm chán. Nhưng không thể phủ nhận, lúc Tạ Nhu nhìn thấy số điểm kia vẫn kinh hồn một phen. Dù sao cũng là cái quyết định sinh tử trong nháy mắt, cái gì cũng có thể khiến cô thần hồn nát thần tính.
“Hàn Định Dương, anh là đồ đáng ghét đến tột đỉnh, hư hỏng từ trong xương cốt.”
Hàn Định Dương: “…”
Tạ Nhu: “Điểm anh như thế nào?”
Hàn Định Dương: “Vẫn chưa xem.”
Tạ Nhu: “…”
Cho nên anh xem điểm cô trước, sau đó chỉnh sửa để dọa cô. Tên khốn Hàn Định Dương này, rốt cuộc rảnh rỗi như thế nào cơ chứ!
Tạ Nhu: “Anh không lo lắng về điểm sao? Thật là bình tĩnh.”
Hàn Định Dương: “Có gì phải lo lắng. Anh chắc chắn vào được đại học B.”
Đủ tự tin!
Tạ Nhu chế nhạo nói: “Chúc anh không lật thuyền trong mương* nhé.”
* Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
Sau vài phút nói ra câu này, Hàn Định Dương đã gửi cô một tấm hình, là điểm của anh. Bên trên viết —
Hàn Định Dương: 809 điểm.
“Trâu không?”
Tạ Nhu: “…” Tổng điểm chỉ có 800 thôi! Anh có thể chỉnh điểm hàm súc chút được không!
Cuối cùng anh cũng gửi điểm thật của mình qua.
709 điểm. Thật… Lợi hại.
Tạ Nhu xác nhận bức hình này không có dấu vết chỉnh sửa, không khỏi bội phục anh sát đất.
Thiên tài quả nhiên là thiên tài.
Hàn Định Dương: “Vậy nên thanh mai trúc mã, vị hôn phu của anh, đồng chí Tạ Nhu, chúng ta hãy cùng đến đại học B để nối lại tình cách mạng hữu nghị nào.”
Tạ Nhu: “Em đành phải cùng tên ngốc này làm bạn học bốn năm nữa vậy.”
Tuy rằng mạnh miệng, nhưng trong lòng Tạ Nhu đã ngọt ngào như hũ mật.
Cuối cùng… Vẫn làm được rồi!
Cô nằm trên giường, để đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Rốt cuộc cũng được vào cùng trường đại học với anh.
Cô cảm giác mình hít thở dễ dàng hơn nhiều. Những nỗi niềm u uất tích tụ trong mấy ngày mưa dầm liên miên đều tiêu tan không còn tăm hơi.
Chỉ là vui nhiều như thế, Tạ Nhu lại bắt đầu thấy phiền muộn.
Hàn Định Dương là tên sát gái, ở cấp ba đã được chào đón như vậy, tương lai vào đại học chắc sẽ nổi tiếng lắm đây!
A, nhân sinh quả nhiên không thể suôn sẻ trôi qua, cầu nhân đắc nhân* được.
* Cầu nhân đắc nhân: Cầu nhân đức được nhân đức, tóm lại là đạt thành lý tưởng nguyện vọng.
Nếu anh lớn lên xấu một chút thì tốt rồi.
Ngay sau khi danh sách được công bố thì chính là lúc điền nguyện vọng.
Có hai cách vào ngành diễn xuất của đại học B. Một là thông qua bài kiểm tra nghệ thuật để vào ngành diễn xuất, hai là thông qua thi đại học để vào ngành kịch nghệ.
Tạ Nhu biết thời gian thi bài kiểm tra nghệ thuật đã quá muộn, nên cô chỉ có thể dựa vào thành tích thi đại học, vào ngành kịch nghệ để học diễn xuất.
Cô biết hai ngành này tuy phương hướng khác nhau, nhưng trăm sông đổ về một biển, đều là học diễn xuất. Có nhiều lúc, kịch nghệ đòi hỏi những tố chất cao hơn ở diễn viên.
Tạ Nhu không chút do dự lựa chọn ngành kịch nghệ.
Khi biết A Xuân cũng đã trúng tuyển vào ngành kịch nghệ đại học B, cô cảm giác đời này chưa bao giờ trọn vẹn như bây giờ, ông trời đối đãi với cô không tệ.
A Xuân nói, chờ sau khi giải quyết xong việc bên này, cô sẽ đến nộp học phí ở đại học B, các cô sẽ nhanh chóng gặp lại. Cô cũng nhờ Tạ Nhu để ý giúp mấy thông báo tuyển dụng công việc bán thời gian ở thành phố B.
Tạ Nhu suy nghĩ, mỗi ngày cô sẽ ra ngoài đi dạo, giúp A Xuân nhìn xem có công việc nào phù hợp hay không.
Chiều hôm đó, cô vừa mới đưa Hắc Bối đi dạo về thì nhìn thấy Hàn Định Dương đạp xe đi ra ngoài, vội gọi anh lại: “A Định, đi đâu đấy?”
Hàn Định Dương phanh xe, quay đầu lại.
Hắc Bối kéo Tạ Nhu chạy đến trước mặt anh, phe phẩy cái đuôi, muốn nhào lên người anh.
Hàn Định Dương sờ đầu Hắc Bối, trả lời cô: “Cô gái lần trước giúp em tìm giấy dự thi ấy, hẹn anh đi xem phim.”
Trong lòng Tạ Nhu bỗng không thoải mái, bĩu môi nói: “Cô ấy thi rất tốt à? Hẹn anh rồi hả?”
Hàn Định Dương nhìn ra Tạ Nhu không vui, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ: “Hẳn là cũng không tệ lắm. Lúc hẹn anh khá kích động.”
Trong lòng Tạ Nhu nói, có thể không kích động sao?
Có thể hẹn Hàn Định Dương đều là ước mơ của nhiều cô gái.
Tạ Nhu dắt chó trở về: “Vậy anh phải cùng cô ấy xem phim thật vui, thay em cảm ơn cô ấy! Tốt nhất là lấy thân báo đáp luôn đi.”
Mấy chữ “Lấy thân báo đáp” cuối cùng, cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Hàn Định Dương không khỏi cười một tiếng, đạp xe đi.
Tạ Nhu dừng bước, quay đầu nhìn anh, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã.
Cô muốn gọi anh lại, nhưng lại muốn giữ mặt mũi, đành vỗ đầu Hắc Bối: “Đi, kéo ba con về.”
Hắc Bối tuân lênh, xông ra như mũi tên, chạy đến trước Hàn Định Dương mà sủa to, cản anh lại.
Hàn Định Dương phanh lại, quay đầu nhìn Tạ Nhu.
Tạ Nhu ngẩng đầu nhìn trời, giả vờ huýt sáo.
Vài giây sau, Hàn Định Dương quay đầu xe, chạm rãi đạp trở về: “Sao thế, không muốn anh đi à? Còn bảo Hắc Bối đuổi theo anh.”
Tạ Nhu “hừ” một tiếng: “Đừng tự mình đa tình. Anh hỏi Hắc Bối đi, có phải em bảo nó hay không.”
Hàn Định Dương nhìn dáng vẻ oan ức của Hắc Bối, cười nói: “Nó bị bắt nạt quen rồi, không nói đâu.”
Hắc Bối: “Gâu!”
Tạ Nhu xoay người đi. Hàn Định Dương đạp xe đuổi theo, chặn trước mặt cô: “Tức giận à? Không muốn anh đi hả?”
Tạ Nhu ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Anh đi nhanh đi, đừng nói nhảm nữa, để người ta đợi lâu.”
Hàn Định Dương vỗ yên sau: “Ngồi lên.”
Cô không hiểu: “Làm gì?”
Hàn Định Dương nói: “Đi xem phim.”
Gió thổi nhẹ vào mặt, hơi thở mùa hè ngập tràn.
Tạ Nhu đỏ mặt ngồi sau xe đạp, tay nắm chặt góc áo anh, có hơi ngại ngùng hỏi tiếp: “Đưa em đi cùng, lỡ cô ấy không vui thì sao?”
“Chắc chắn không vui.”
“Không vui em cũng phải đi.”
Hàn Định Dương khẽ cười.
Màn đêm buông xuống, đèn đường mới sáng lên.
Trước cửa rạp chiếu phim, Tạ Nhu thấy bọn Tưởng Thừa Tinh và Dương Tu, nữ sinh kia cũng mang theo mấy bạn nữ khác tới, tạo thành một nhóm vô cùng náo nhiệt.
“Hết cách rồi, người nào đó không vui, tôi còn phải quỳ xuống cầu xin lôi cô ấy tới.”
Tạ Nhu biết anh đang nói mát, chỉ là trong lòng cô khá dễ chịu nên không so đo với anh.
Lần xem phim này là Hàn Định Dương mời, chủ yếu là để cảm ơn cô gái đã giúp tìm được giấy dự thi kia. Cô gái kia lại đưa theo rất nhiều chị em cùng ngưỡng mộ Hàn Định Dương đến hưởng phúc chung.
Đương nhiên Hàn Định Dương cũng đưa đám anh em của mình đến, nên bây giờ đã thành một nhóm lớn.
Lúc Hàn Định Dương mua vé, Tạ Nhu đếm có tổng cả 15 người. Một vé có giá 60 tệ, mười lăm người chính là 900 tệ!
Nhìn Hàn Định Dương mua vé, Tạ Nhu cảm thấy thật đau lòng, đau lòng vì tiền của anh.
Tuy nhà Hàn Định Dương giàu có, nhưng Dương Triệu lại nuôi con theo quan niệm “Con gái phải nuôi giàu, con trai phải nuôi nghèo”. Tạ Nhu biết tiền tiêu vặt của anh đã dành đi mua sách hết rồi.
Cô đi đến quầy bán vé, không chút để ý lấy ví ra: “Để em trả cho.”
Hàn Định Dương đếm vé, xé cuống xong rồi nói: “Sao, tiếc tiền của anh Định hả?”
Tạ Nhu đúng là tiếc thật, nhưng ngoài miệng cô vẫn sống chết không thừa nhận: “Không phải. Cô gái kia giúp em tìm được giấy dự thi, theo lý mà nói, hẳn là em nên mời cô ấy.”
Hàn Định Dương mua vé xong, gõ đầu cô: “Mua xong rồi, lần sau em mời mình anh đáp lễ là được.”
“Ừm.”
Hàn Định Dương xoay người qua, phát vé xem phim cho mọi người: “Phim này khá hot, không có ghế liền kề. Mọi người chia tốp năm tốp ba ngồi đi nhé.”
“Được, cảm ơn A Định!”
Tạ Nhu theo đám người vào trong mới nhận ra, vị trí nơi cuống vé mà Hàn Định Dương cho cô kề sát với chỗ của anh, ngồi ở hàng cuối cùng.
Hàn Định Dương nói: “Thật trùng hợp, chúng ta ngồi cùng hàng rồi.”
Tạ Nhu nhìn cuống vé trong tay mình. Đó là cuống còn lại cuối cùng Hàn Định Dương đưa cô, thôi thì cứ tạm tin là trùng hợp đi.
Cô đưa bắp rang cho anh, trong lòng ngọt ngào.
Hàn Định Dương nhận bắp rang từ tay Tạ Nhu, cười không nói gì, đeo kính mắt 3d lên.
Tạ Nhu còn đang rối rắm vì 900 tệ tiền mua vé: “A Định, anh lấy tiền đâu ra nhiều vậy? Không phải tiền anh để dành để chỗ em hết rồi sao?”
“Cho nên em cảm thấy anh rất nghèo?”
“Mấy lần em đi ngang qua hiệu sách, thấy anh đang đọc và ghi chú lại, nhưng không mua.”
“Có một số sách, anh chỉ cần một hai lý luận trong đó, không nhất thiết phải mua.”
Lúc phim bắt đầu, Tạ Nhu cũng không hỏi nhiều. Cô biết đàn ông rất sĩ diện, đặc biệt là chàng trai kiêu ngạo và tự phụ như Hàn Định Dương.
Ở phương diện chiêu đãi người khác, anh không được tính là quá giàu, nhưng chắc chắn không keo kiệt.
Hơn phân nửa là tiền tiết kiệm của anh rồi.
Tạ Nhu suy nghĩ, mình có nên mua cho anh một món quà với giá trị tương đương không.
Trong suốt quá trình xem phim, Hàn Định Dương không ngừng ăn bắp rang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]