Editor: Giản Linh Kiwi
Lời này của cô nghe có vẻ vô tâm, hệt như giọng điệu cãi nhau thường ngày với anh.
Hàn Định Dương hơi kích động: “Tự tin vậy sao, muốn cùng với anh hả? Anh không thể cưới ai khác ngoài em sao?”
“Không cưới thì thôi.”
Tạ Nhu bực bội nói, “Em cũng chẳng để bụng đâu.”
Hàn Định Dương ngồi xuống bên cạnh cô, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi trên bầu trời đêm, hỏi: “Lại khóc cái gì đấy?”
“Dì Hàn với chú Hàn tốt với em quá, khiến em nghĩ đến ba mẹ mình.”
Tạ Nhu không e dè mà nói ra suy nghĩ của mình.
Hàn Định Dương cúi đầu, ánh mắt nhẹ lướt qua vòng tay xanh biếc trên cổ tay trắng nõn của cô, thầm nói trong lòng, ngay cả vòng tay truyền lại cho con dâu các đời của Hàn gia cũng về tay cô rồi, còn gì không tốt nữa?
Anh trầm mặc một lát rồi nói: “Em có thể đến nhà anh chơi thường xuyên mà.”
“Hả?”
“Dù sao thì ba mẹ anh cũng thích em, em đến chơi nhiều một chút, cứ xem họ… như cha mẹ của mình vậy.”
Nói đến đây, Hàn Định Dương lấy tay xoa xoa cánh mũi, vẻ mặt không được tự nhiên, khác hẳn với dáng vẻ ngày thường.
Tạ Nhu nói: “Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh vì tốt như thế, còn nguyện ý chia sẻ cha mẹ với em.
Hàn Định Dương mất tự nhiên chuyển đề tài: “Đúng rồi, bọn họ cho em nhiều tiền mừng tuổi không?”
“À, em chưa xem nữa.”
Tạ Nhu lấy bao lì xì Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-van-thu-nhu-tinh/3055230/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.