Đêm khuya, ánh đèn dần tắt.Dòng người dần dần tản đi.
Đèn đường khoáng đãng kéo ra thân ảnh ba người.
Một cái cao to, một cái hơi thấp, một cái nhỏ nhắn. Cao to bước trầm ổn, đi ở bên. Nhỏ nhắn gắt gao đỡ lấy thân ảnh nam tử hơi thấp, bước chân có chút loạng choạng.
“Anh không say, thật mà…” Văn Hiểu cười nói với Lý Dĩnh: “Chỉ là đầu có chút choáng mà thôi.”
“Đã bảo anh đừng có uống nhiều như vậy rồi…” Lý Dĩnh trầm giọng oán giận nói.
“Tối nay không phải đi về, ở lại với anh, được hay không?” Văn Hiểu thân mật xiết lấy eo gầy của cô, thấp giọng nói bên tai cô.
Trác Lập Phàm quay mạnh lại liếc nhìn hắn một cái, lại lập tức chỉnh đường nhìn ra xa.
Dưới ánh đèn, sắc mặt y có chút tái nhợt.
“Không được, em đã nói với mẹ rồi, đêm nay sẽ về. Lại nói vài ngày nay thân thể bà vẫn luôn khó chịu, em phải cẩn thận trông nom bà.”
“Thế nhưng… Người ta sẽ tịch mịch mà…”
Đàn ông uống nhiều, thường sẽ giống một đứa nhỏ bốc đồng.
“Có Lập Phàm cùng anh mà!” Lý Dĩnh hướng nam tử ở một bên mỉm cười nói. Trác Lập Phàm mặc dù khi không nói chuyện thì khí thế cực kì dọa người, nhưng cô chính là có cảm giác tin cậy không lí lo.
“Này không giống a…” Văn Hiểu lầm bầm: “Sớm biết vậy anh hẳn nên cưới em về sớm.”
“Đừng nói lời ngu ngốc, để cho Lập Phàm cười.” Lý Dĩnh mềm giọng nói.
Trác Lập Phàm nhìn hai người cận kề gắn bó, cười nhạt.
Y ngoại trừ cười như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tich-dau-vet-ngan-tich-he-liet-chi-nhat/5748/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.