Bất tri bất giác, đã ở nhà Văn Hiểu một tuần.
Trác Lập Phàm mỗi ngày đều đi bệnh viện thăm cha, thường xuyên cả buổi tối cũng ở lại bệnh viện. Mà Văn Hiểu ban ngày đi làm, buổi tối cũng thường xuyên đến nhà vợ sắp cưới bầu bạn với cô, thuận tiện chăm sóc quý mẹ vợ tương lai. Vì thế mà hai người gặp nhau tuyệt không nhiều. Lúc gặp mặt thường là sáng sớm, sau khi cùng nhau ăn xong bữa sáng, liền chuyện ai nấy làm.
“Chuyện gì vậy?
Thấy Văn Hiểu chuyên chú xem một tấm giấy, y không nhịn được hỏi.
“Thư mời của hội học sinh.” Văn Hiểu mở ra phong thư từ sớm đã xuất hiện trong nhà, nói: “Đêm nay tám giờ, cùng đi được chứ?”
“Tôi phải ở cùng ba.”
“Bệnh tình bác trai gần đây đã ổn định khá nhiều, anh đi thả lỏng một lần được rồi. Gặp bạn học cũ, mọi người đều thường xuyên nói tới anh đó! Đi mà!”
Nhìn ánh mắt mong đợi của Văn Hiểu, Trác Lập Phàm không cách nào kiên trì nói ra lời cự tuyệt.
Đồng học hội tổ chức ở một quán rượu khá thanh nhã ở trung tâm xã.
Trác Lập Phàm sau khi thăm cha ở bệnh viện xong mới đi.
Vừa vào cửa, đã thấy hai hai ba ba, ngồi khá đầy đủ. Đều là những khuôn mặt có chút xa lạ, dưới ánh nến nhàn nhạt chiếu sáng ở mỗi bàn, nói cười rôm rả.
Nhìn qua từng bàn từng bàn, Trác Lập Phàm chậm rãi đi đến phía trước.
“Trác Lập Phàm!” Một bàn ở góc bên trái phía trước, Văn Hiểu đang mỉm cười ngoắc y.
“Xin lỗi, đến trễ.”
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tich-dau-vet-ngan-tich-he-liet-chi-nhat/5747/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.