“Ê, đợi tôi với!”
Văn Hiểu bước nhanh đuổi theo.
Thằng cha này rốt cuộc đang làm cái gì! Đầu tiên là kỳ quái khó hiểu nhìn hắn nửa ngày, sau đó lại nói một đống lời kỳ quái khó hiểu, sau đó lại kỳ quái khó hiểu chạy đi liền đi!
Tất cả căn bản đều là kỳ quái khó hiểu!
“Này, đừng đi nhanh như vậy, được không?”
Hắn kêu lên một lần nữa, lúc này vừa mới đến một cái góc cua ngã tư, hắn căn bản không có cẩn thận nhìn tình trạng đường đi, cứ vậy mà thẳng một mạch đuổi đến phía trước.
Khóe mắt cảm thụ được chùm ánh sáng cường liệt của đèn xe, Trác Lập Phàm mạnh quay đầu nhìn, tim gan cơ hồ cứng đờ!
Một chiếc xe hàng ầm ầm chạy tới, đang xông đến phía Văn Hiểu đứng ở giữa đường!
“Cẩn thận!”
Y rống một tiếng to hơn, xông mạnh qua phía hắn, một phát đè hắn xuống, gắng sức lăn đi.
Xe hàng phi tốc xẹt qua bên tai, tiếng gió sắc bén đi cùng với cát đá rất nhỏ, tát mạnh đến đôi má, một trận đau đớn nóng hừng hực.
Nhưng chúng đều không là cái gì cả. Y ôm lấy cả thân thể trong lòng, chặt chẽ ôm lấy, chặt đến cơ hồ muốn khảm nhập vào trong ***g ngực mình. Rất sợ một chút lỏng tay, hắn liền sẽ biến mất từ trong lòng y.
Bầu trời đêm yên tĩnh, mặt đường lạnh lẽo.
Hai nam nhân, sít sao nằm dán vào nhau ở đầu đường lúc nửa đêm.
“Em sao rồi?” Hơn nửa ngày, y mới buông hắn ra, chầm chậm ngồi dậy.
Lồng ngực kịch liệt phập phồng đã thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-tich-dau-vet-ngan-tich-he-liet-chi-nhat/5749/chuong-4-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.