- Đồ đệ à, tốt, là đồ đệ cũng tốt rồi!
Quan Tiểu Tường biết Dương Minh hiện giờ không cần có con, có người đồ đệ của Dương Minh cũng rất tốt, nhưng hắn lại có chút khó hiểu nên hỏi:
- Lão đại, anh sẽ dạy cho đồ đệ những cái gì vậy?
- Biết cái gì thì anh dạy cái đó thôi, ví dụ như võ công.
Hiện tại Dương Minh đương nhiên sẽ không chuyện tình sát thủ cho Quan Tiểu Tường nghe, bây giờ chưa phải là lúc. Mặc dù nhìn Quan Tiểu Tường tương đối hợp ý nhưng việc quan trọng như thế thì không đến thời khắc cuối cùng thì Dương Minh nhất định không nói đến.
- Võ công ư? Lão đại, anh cũng biết võ sao?
Tiểu Tường ngạc nhiên hỏi.
- Biết một chút.
Dương Minh cười cười, sau đó chỉ biển quảng cáo nhỏ trên trên cái cây côt điện ở phía xa nói:
- Em nhìn cây cột điện đó đi.
Dương Minh vừa nói vừa nhặt một viên đá nhỏ dưới đất lên, sau đó thuận tay ném đi.
Một tiếng "đùng" vang lên, viên đá nhỏ trúng vào cây trụ điện, bắn ra một bên.
Quan Tiểu Tường trợn mắt nhìn, mặc dù hắn không biết Dương Minh có ném trúng biển quảng cáo đó hay không, chỉ có điều là với một khoảng cách xa như vậy mà đã ném trúng trụ điện thì rất là lợi hại rồi, càng không nói là ném trúng vào biển quảng cáo nhỏ đó.
- Lão đại, có phải thật không anh?
Quan Tiểu Tường nhanh chóng chạy lại, nhìn biển quảng cáo trên cây trụ điện, ngay lập tức kinh ngạc đến nói không ra lời nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/1536163/chuong-1732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.