Đời tráng sĩ phong lưu như thếBậc văn nhân khinh rẻ, chê bôiPhải chăng lỡ cũng lỡ rồiKhông làm gì được nên thôi dâng tài.
Thần thú đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cảm thấy Trịnh Khinh Ái cựa quậy.
Nàng nói: "Thất Tinh, đau eo..."
Thất Tinh vội vàng đặt nàng xuống, sau đó bế nàng lên chứ không cõng nữa.
Sau khi hai chủ tớ chỉnh lại tư thế thì lại tiếp tục tiến về trước. Trịnh Khinh Ái nằm trong lòng hắn, hơi thở cũng có phần vững vàng hơn.
"Thất Tinh không có gì muốn hỏi ta sao?" Thiên nữ nhẹ nhàng hỏi.
Thất Tinh im lặng không đáp, sau đó miễn cưỡng lắc đầu.
Trịnh Khinh Ái ngạc nhiên nhìn hắn, rồi mỉm cười nhắm mắt lại.
"Nếu Thất Tinh muốn biết, sau khi trở về hãy chạy đến hồ nước ở giữa Bạch Trung gia viên và Địa Ngục giáo."
"Sau đó ngươi muốn sống như thế nào cũng được."
"Còn người?" Thất Tinh vội hỏi.
"Ta? Ta sẽ được chết." Trịnh Khinh Ái lầm bầm, giọng nói nghe như vui sướng, nhưng cũng chứa đầy đau thương. "Ta sẽ được chết, Thất Tinh, ta đã sống hơn 300 năm dài đằng đẵng ở cõi đời này rồi."
"Ta cần được chết."
"Ta từng nói với một người rằng ta sẽ không thế sống nếu thiếu đi nàng."
"Nhưng rồi ta vẫn sống, ta đã để nàng chờ quá lâu."
"Quá lâu rồi, Thất Tinh."
Thất Tinh nghe từng lời trăn trối của Trịnh Khinh Ái, cuối cùng vẫn không cam lòng nói.
"Còn Bạch Vân thì sao? Người yêu cô ta mà."
Trịnh Khinh Ái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/3556577/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.