Lửa thiêng cao không ngừng cháy bỏng 
Bậc anh tài cất giọng an dân 
Dẫm lên tro cốt dưới chân 
Giang sơn gấm vóc mấy lần ấm no? 
_________________________________________ 
"A... " Bạch Vân kêu lên, nàng hít vào một hơi sâu, cả người không ngừng run rẩy. 
Trịnh Khinh Ái hơi khựng lại khi nghe tiếng của nàng. Nhưng rồi vẫn tiếp tục, nàng ta lần ngón tay từng chút một vào mảnh băng vải cũ đã dính máu của Bạch Vân, chậm rãi gỡ chúng ra. 
Máu đã đông lại, nay dính chặt vào trong băng vải, mỗi lần gỡ ra giống như đang lột xuống một lớp da của Bạch Vân, khiến nàng không ngừng rên lên. 
"Hôm nay biết kêu rồi sao?" Trịnh Khinh Ái hỏi. "Hôm trước ta còn tưởng lưỡi cô đã rơi đâu đó ở dưới vực rồi." 
"... Má đào là người thù dai sao?" Bạch Vân chợt hỏi. 
"Ta không." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nâng người Bạch Vân lên, chậm rãi quấn lại dải băng mới lên. "Thù hận một người mình vô tình nhặt được dù bị họ làm lơ không phải thứ ta thường làm." 
"..." 
"Đau." Bạch Vân khẽ nói. 
"Tốt, khóc đi." 
Bạch Vân "..." 
Trịnh Khinh Ái sau khi băng bó cho Bạch Vân xong thì bắt đầu dọn dẹp những bã thuốc đã cũ, nàng ta bỏ bã thuốc vào băng vải, cuộn lại, sau đó chậm rãi rời khỏi giường của Bạch Vân. 
"Cô muốn ăn gì đó không?" Người nọ chợt hỏi, Bạch Vân thoáng ngẩn người, rõ ràng là đã hơn một ngày, nhưng giờ đây nàng vẫn chưa hề thấy đói. 
"Chưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632516/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.