Đất lạnh lẽo chôn ngàn sinh mạng 
Núi sông kia sớm rạng suy hưng 
Chiến tranh bao thuở thì dừng 
Người thành phản tặc, kẻ xưng anh hùng. 
Bạch Vân nhắm mắt lại, rồi lần nữa mở ra, cơn đau khắp người ngày càng trở nên rõ ràng hơn khi nàng hít thở. Bạch Vân muốn ngủ, nhưng trớ trêu thay, nội thương của chính mình lại khiến cho nàng từ trong cơn mơ tỉnh lại. 
Dường như sau khi trở thành hộ pháp bên cạnh Hắc Tử Sang, Bạch Vân đã quên mất cảm giác đau đớn là như thế nào rồi. Bởi vì nàng chỉ đứng bày kế cho đám sát thủ làm việc thôi, có phải đi giết ai nữa đâu. Nếu là Bạch Vân hồi 20 tuổi, nàng hẳn sẽ vui vẻ đem khoe Huyễn Dạ là "Em nhìn nè chị tàn phế rồi." 
Nhưng giờ thì nàng làm sao mà khoe nổi đây... 
Bạch Vân cố ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mặt trời hắt vào trong, tựa như một làn sóng quét vào những ngõ ngách tăm tối của ngôi nhà. Đôi mắt nâu sáng của nàng vô thức dõi theo những nơi ánh mặt trời lui đến, kệ đựng thuốc, bộ bàn ghế gỗ, và chính nàng. Bạch Vân bật cười, cơn đau theo từng cái run người chạy dọc khắp cơ thể khắp cơ thể khiến nàng hít sâu thêm vài hơi. Cuối cùng, nàng khóc. 
Bạch Vân đã mong Hắc Tử Sang sẽ không đuổi cùng giết tận mình. Nàng đã mong ông ta sẽ chừa cho nàng một con đường sống, nàng đã mong cha nàng... cha của nàng... 
Tiếng gót giày nhẹ nhàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632539/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.