Vẻ chinh chiến trải mười năm cũ 
Áng hoa mai héo rũ còn đâu 
Sông nào chửa hết đục màu 
Xác nào chửa lạnh, thù nào chửa vơi. 
________________________________________ 
Đến lúc Bạch Vân tỉnh dậy một lần nữa thì đã là ngày hôm sau rồi, Trịnh Khinh Ái đẩy xe lăn vào trong phòng cho nàng, nhận ra Bạch Vân đã tỉnh, nàng ta cười hỏi. 
"Còn đau không?" 
"Đau..." 
"Nó sẽ còn đau trong vài ngày tới." Trịnh Khinh Ái bế nàng lên, đặt vào xe lăn. "Đám người tu tiên gọi đây là hoài thai hoán cốt." 
"Cảm giác như bị chém chết ấy." 
"Phượng hoàng thì phải vượt lửa chứ." Thiên nữ cười nói. Bạch Vân biết nàng ta an ủi mình, thế nên cũng không nói gì thêm. 
Trịnh Khinh Ái đẩy nàng ra bên ngoài vườn, nơi có một bộ bàn ghế bằng gỗ, trông như thường được dùng để uống trà ngâm thơ. Bạch Vân trông thấy đồ ăn đã được dọn sẵn, chỉ thiếu bát đũa. 
Thiên nữ đẩy nàng vào bàn, sau đó chậm rãi ngồi xuống đối diện. Không quá lâu, Thất Tinh lại mang ra bát đũa, đặt lên bàn, rồi chậm rãi rời đi chứ không nán lại lâu. 
"Hắn... không ăn cơm à...?" Bạch Vân hỏi. 
"Hắn là yêu tộc, bình thường cũng không ăn cơm cùng ta." 
Trịnh Khinh Ái nói xong, cũng không gấp gáp ăn cơm, nàng ta im lặng thêm một lát, cười nói. 
"Hôm nay, Bạch Vân sẽ làm đôi mắt của ta chứ?" 
Bạch Vân thoáng ngẩn người, nàng nhìn những đĩa đồ ăn đơn sơ trên bàn, cuối cùng đáp lại. 
"Vậy hôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632511/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.