Miền trăng khuất cũng nghe dậy sóng 
Vùng trăng tan vội ngóng tin lành 
Trăng soi khắp chốn phong thành 
Xứ cao trăng ngự cũng đành buông tay. 
____________________________________ 
Tiết thanh minh vừa sang, Trịnh Khinh Ái đột nhiên sửa soạn hành lý. 
"Ta có việc phải ra ngoài, Thất Tinh và Bạch Vân ở lại đây đừng đánh nhau nhé." 
"Cô nghĩ tôi trẻ con tới vậy sao?" Bạch Vân nhướn mày, nàng quay sang Thất Tinh, hắn hít sâu một hơi, sau đó mới chậm chạp đáp. 
"Tôi sẽ không." 
Bạch Vân "..." 
"Năm ngày nữa ta sẽ về." 
Hôm nay Trịnh Khinh Ái cột gọn tóc sau lưng, sắc đen nổi bật trên lớp áo trắng, khiến Bạch Vân vô thức muốn chạm vào. Nàng dời sự chú ý của mình khỏi mái tóc của Thiên nữ, quay về với nàng ta. 
"Cô đi một mình sẽ ổn chứ?" 
Trịnh Khinh Ái khẽ cười: "Đừng lo, ta đi cũng nhiều rồi. Không có chuyện gì đâu." 
Sáng hôm sau, Trịnh Khinh Ái rời đi. Bạch Vân trông theo bóng lưng của nàng ta khuất dần sau những tán lá bạch dương vàng tươi, rồi mới lặng lẽ đóng cửa lại. Thất Tinh cũng không có ý định nán lại, ngay khi Trịnh Khinh Ái đi không lâu, hắn cũng biến mất, để lại một mình Bạch Vân trong gia viên. 
Nàng chống tay lên lên xe lăn, muốn mượn lực đứng dậy nhưng vẫn chưa được. Bạch Vân xoay người, lặng lẽ đẩy xe lăn về phòng mình, lấy sách đọc. 
Hắc Tử Sang đã đi đến bước nào của kế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632509/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.