Hẳn thần thánh cũng cay đắng lắm 
Bởi Thiên Tinh mê đắm sơn hà 
Nỡ lòng giày xéo cỏ hoa 
Đang tâm biến những chiều tà thành tro. 
___________________________ 
Tiểu mãn sắp qua, Bạch Vân đã có thể chống gậy đi lại được rồi. 
Trịnh Khinh Ái ngồi chỉnh đàn ở đối diện, trong nàng vui vẻ đi qua đi lại, không nhịn được mà bật cười. 
"Đừng để bản thân mệt mỏi quá đấy." Dừng một chút, nàng ta nói thêm. "Trông Bạch Vân như sắp vỗ cánh bay mất vậy." 
Bạch Vân bị nói trúng tim đen thì khẽ mím môi, sau đó cũng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng. 
"Bạch Vân muốn thử đàn sao?" Thiên nữ cười hỏi. 
"Không." Nàng chống lấy cằm, Trịnh Khinh Ái cũng chẳng lấy làm phật lòng, nàng ta chỉnh xong dây đàn, thì đứng dậy, dường như muốn cất nó đi. 
"Cô không đàn sao?" Bạch Vân hỏi, Thiên nữ hơi khựng lại, nhưng vẫn ngồi xuống ghế. 
"Đã lâu không đàn, sợ chẳng còn hay nữa." 
Bạch Vân nghe nàng ta nói thì khẽ nghiêng đầu. Trịnh Khinh Ái từng nói nàng ta học thầy mười phần chỉ được ba, nhưng hẳn là không tệ tới vậy chứ? 
Thiên nữ gảy nhẹ dây đàn, âm thanh trong trẻo phát ra. 
"Rất lâu về trước, ta từng đi đến núi rừng của người Đạt Mã." Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng nói. "Họ thích quay quần bên lửa, hát cho nhau nghe những bài ca về đất mẹ." 
Nói đoạn, Trịnh Khinh Ái miết ngón tay trên dây đàn, nhẹ nhàng hát. 
Con phương xa đang nơi đâu 
Núi sông dài có 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632507/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.