Dăm tấc đấc ai đo ai đạc 
Dãy non sông ai tạc mà nên 
Trời cao đất phủ lênh đênh 
Trăm năm ngoảnh lại chẳng quên huy hoàng 
__________________________________ 
Hạ chí vừa bắt đầu, như thường lệ Lạc Tư lại đến mời Trịnh Khinh Ái đến dự tiệc. 
Bạch Vân là người mở cửa, nàng nhìn Trịnh Khinh Ái đang uống trà sau lưng mình, đáp lại. 
"Chiều nay chúng tôi sẽ đến." 
Thiên nữ nghe nàng nói, chậm rãi lắc đầu. Sau khi Lạc Tư đi mất, nàng ta chống cằm, quay đầu về phía Bạch Vân. 
"Ta có nói sẽ đi sao?" Dừng một chút, nàng mỉm cười. "Bạch Vân đứng cọc gỗ chưa đủ nhỉ?" 
Bạch Vân dạo gần đây đang học lại các thế võ cơ bản, Trịnh Khinh Ái bảo nàng nên bắt đầu từ việc đứng trên cọc gỗ, học bật người. Mỗi lần nàng lười biếng ngồi im đều bị Thiên nữ phát hiện, bắt tập lại từ đầu. 
"Lười biếng là chuyện bình thường, nàng từng luyện võ, chắc chắn cũng có chán học lười biếng như tôi phải không?" 
Trịnh Khinh Ái mỉm cười, nàng ta phe phẩy quạt ngọc, bình thản đáp lại. 
"Ngược lại, với võ học thì ta chưa dạy đã hiểu, chỉ cần nhìn qua là học được." 
Bạch Vân chưa bao giờ nghĩ Trịnh Khinh Ái sẽ có mặt tự tin như thế này. Nhưng dựa vào những gì nàng ta nói, và cả việc nàng ta dễ dàng đè Bạch Vân đến không nhúc nhích nổi... thì có thể đó là nói thật lắm... 
"Không tin sao?" Trịnh Khinh Ái nhướn mày. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632505/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.