Thành cao vút, có phòng cũng đổ 
Trống thúc quân không vỗ cũng vang 
Giang sơn là bạc là vàng 
Là một tiếng thét chôn ngàn sĩ quân. 
_____________________________________________________ 
Đến khi Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái trở về, Thất Tinh đã dọn xong bữa tối. Hắn nhìn thấy chủ nhân của mình tay trong tay cùng Bạch Vân thì sốc đến nỗi cứ đứng đực ra như trời trồng, khiến Thiên nữ phải mau đuổi hắn đi. 
"Thế... làm sao nàng có được Càn Khôn phiến?" Bạch Vân ngồi xuống ghế gỗ, bởi vì trời đã tối, trên bàn giờ đây được đặt một ngọn đèn nhỏ, ánh nến bên trong thỉnh thoảng lại bị gió thổi mà lập lòe mờ ảo. 
"Trên đời này muốn có thần khí có rất nhiều cách." Trịnh Khinh Ái nhấp nhẹ một ngụm trà trên bàn. "Dựa vào cơ duyên, dựa vào quyền lực, thậm chí dựa vào nhan sắc." 
"Vậy nàng dùng cơ duyên, quyền lực, hay nhan sắc?" 
"Ta cướp." 
"..." 
Nàng ta gắp một ít thịt. đặt vào trong chén của Bạch Vân, thản nhiên nói. 
"Địa Ngục giáo canh phòng lỏng lẻo, thủ hạ cũng chẳng phải dạng tài năng xuất chúng. Chưa kể cựu giáo chủ cùng tân giáo chủ đấu đá lẫn nhau, chẳng quan tâm đến điều gì, ta cứ thế đi vào lấy thôi." 
Ngay lúc Bạch Vân vẫn chưa biết phải phản ứng thế nào trước thông tin mới mẻ này, thì Trịnh Khinh Ái lại nói tiếp. 
"Ngay cả Thất Tinh cũng là ta cướp về mà." 
"Khụ..." Bạch Vân sặc nước trà. 
"Nên nói ta là kẻ thù của cả võ lâm cũng không sai." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-say/2632500/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.