Gấm vóc trước mắt đã chất cao như núi, bàn tay mềm mại của Y Vân không chútdừng lại – Nếu thần tiên có thể đổ máu thì y phục của nàng sớm đã nhuốm đầyhuyết sắc (màu máu) – Nếu thần tiên có thể rơi lệ thì có lẽ trong tay nàng giờđã thấm đầy nước mắt.
“Ta xem nàng là tri kỉ, là người duy nhất trong thiên địa có thể hiểu đượctâm tư ta, cũng là người duy nhất làm bạn với ta trong tam giới này….”
“Nếucó một ngày nàng ấy có thể nói với ta một câu, cười với ta một cái, ta nguyện ấydùng mọi thứ để trao đổi….”
“Vì sao nàng cái gì cũng không nhớ? Vì cái gìnàng có thể động, có thể cười,nhưng lại hoàn toàn…”
-“Không cần!” – Y Vânthống khổ che tai mình lại.
Vì sao mà lời nói của Thanh Ngưng luôn vang lênbên tai nàng, mỗi lần đều như cào xé tâm can của nàng….
-“Làm sao vậy? Ai dámchọc giận đến tiên tử xinh đẹp nhất thiên giới ?”- Một khuôn mặt tươi cười xuấthiện trước mặt nàng – Là Thỏ Ngọc, nàng ta luôn lấy cớ là Quảng Hằng cung rấtlạnh nên thích bay đến Thiên cung dạo chơi; hơn nữa lại rất thích cùng các tiêntử nói chuyện phiếm.
-“Không có gì, chỉ là phàm nhân lại khẩn cầu gì đó thôi”– Y Vân xấu hổ cười.
-“Phàm nhân lại khẩn cầu điều gì mà phiền đến ngươi thế?Không phải nam nữ si tình đấy chứ?” – Nàng ngồi bên cạnh Y Vân, bộ mặt tràn đầybiểu tình, thở dài – “Thật sự không hiểu tình yêu thế gian là gì ? Cái gì độngtâm hay không động tâm ? Không hiểu thế nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-cho-doi/1271744/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.