Phàm trần thế tục trải qua hơn ngàn năm đã bắt đầu suy vong.
Công nguyên –Năm 611
Tùy Phương Cận qua hai mươi năm cường đại cùng phồn vinh hiện tạiđang đến bước đường diệt vong. Bên ngoài Trường Thành tiếng kêu ai oán than dậycả đất trời nhưng bên trong thành là những cung điện xa hoa được xây dựng bằngchính xương máu và nước mắt của người dân.
Biết bao nhiêu người chơi thuyền ởTây Hồ, ngâm thơ chỉ phú, thưởng thức cảnh đẹp như tranh…..
Biết bao nhiêungười không có nơi để sống, không có nhà để về – chỉ có một hành trình mờ mịtđầy ưu sầu…..
Biết bao nhiêu ngươi cơm no áo ấm , tìm hoan mua vui…
Biếtbao nhiêu người bụng đói kêu than, phơi thây nơi đầu đường xó chợ…
Nhìncảnh tượng đang hiện ra trước mắt làm Y Vân nghĩ đến Thiên đình yên tĩnh tuyệtđẹp mà khiến cho nàng cảm thấy rét lạnh thấu xương.
Nàng không thể thay đổiđược sự tàn bạo của con người, không thể ngăn cản cảnh giết chóc nơi chiếntrường.. Điều duy nhất nàng có thể làm là cấp cho những người sắp chết đói nàymột ít thực vật thôi.
Lúc này, một thân ảnh cách đó không xa đang đi về hướngcủa nàng. Một chiếc trường bào màu vàng rộng thùng thình được thả chấm đất, cửchỉ bình thản ung dung. Nàng nhìn kĩ dung mạo của hắn – trán thanh tú, mắt ngọcmày ngài, nếu so sánh với nữ tử thì đúng là tuyệt mĩ…
Hắn đến gần Y Vân, thảnnhiên nhìn nàng cười – Nụ cười này quả thật thánh khiết, rời xa sự huyên náo rốiloạn của chúng sinh e rằng chỉ có thần tiên đã tu thành chín quả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-nam-cho-doi/1271745/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.