Tiểu Bạch nhìn nói một câu.
“ Nhỏ như nhau.”
“ Ngươi…ngươi…?”
Người nọ trừng mắt líu lưỡi nhìn Tiểu Bạch.
“ Ta là Bạch Ngọc Kỳ.”
“ Hắc Bạch Kỳ.”
Người nọ thấy đại thế đã mất, cắn răng một cái khóe miệng chảy ra máu đen. Nhìn lại thì sắc mặt cũng biến thành màu đen, người thẳng tắp ngã xuống đất.
“ Là một hán tử.”
Tiểu Bạch cảm thán, người thì đứng ở một bên nhưng con mắt thì đang nhìn chằm chằm dưới khố người nọ. Vân Phi Vũ thấu qua, nhỏ giọng nói.
“ Không nên nhìn, chỗ đó của vài người sẽ lớn hơn Tiểu Hắc.”
Mặt Tiểu Bạch đỏ lên. Cải lại.
“ Ta đâu có nhìn cái đó.”
Tiểu Bạch lúc này mới đứng ra xa, Vân Phi Vũ chỉ huy người đem người nọ đi chôn. Đôt nhiên Hôi Lang ôm một người tiến vào, Tiểu Hắc đi ngang qua thấy người nọ không y phục che thân, thì biết Tiểu Bạch xuất thủ.
“ Không phải đã nói không được động thủ rồi sao? Nơi đó có cái gì đâu mà nhìn?”
“ Ngươi gạt ta.”
“ Ta nào có?”
“ Ngươi nói của ngươi không chỉ khác.”
“ Là không chỉ khác, là một người nam nhân đều có.”
“ Ngươi gạt ta, nhìn nhiều như vậy, kết quả, người khác mới lớn hơn ngươi, lừa đảo, biết vậy, mới không để cho ngươi làm.”
“ Khụ khụ!”
Vân Phi Vũ ở một bên nghe, đột nhiên ho khan, hai người lúc này mới chú ý, Vân Phi Vũ còn đứng ở một bên, Hôi Lang đã ôm người đứng trước mặt họ.
Vội vã nhường đường, để Hôi Lang ôm người vào nhà.
Vân Phi Vũ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-lang-cao-duong/97635/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.