Tống Vãn Chi trong lòng rất bài xích bữa tối của hai nhà xa lạ, đặc biệt là khi nghe Giang Tứ nói rằng đó giống như một kiểu sắp xếp xem mắt.
Nhưng Giang Tứ rất bình thường.
Vừa ra khỏi nhà, Tống Vãn Chi đã ngồi ở phía sau xe, đáng lẽ Giang Tứ ngồi cùng xe với bà nội Nhậm và Giang Sùng, liền quay người ngồi xuống bên cạnh cô.
Giang Sùng bên trong chiếc xe bên cạnh khẽ cau mày nhìn sang, Giang Tứ lại bình tĩnh dựa vào ghế sau, hỏi tài xế: "Chú có biết đi đâu không?"
Tài xế xấu hổ nói: "Giang tiên sinh nhờ tôi đưa bạn học này trở lại Đại học S."
"A, vậy chú liền đem tôi cùng chở trở về đó đi."
Lái xe: "......"
Tống Vãn Chi khó hiểu cau mày, chịu đựng mấy giây, vẫn là nghiêng người về phía Giang Tứ: "Giang Tứ, anh đừng quan tâm đến em."
"Ai quan tâm đến em?" Giang Tứ gác tay lên tay vịn, ngoài ý muốn ghé đến trước mắt cô, trầm giọng nói: "Tôi giúp em nhiều lần như vậy, em cứ như vậy không biết báo đáp?"
Tống Vãn Chi chần chờ: "Báo đáp thế nào?"
"Đi cùng tôi đến bữa Hồng Môn Yến này. "
Tống Vãn Chi không xác định hỏi: "Em đi làm được gì cho anh sao?"
"Làm như thế nào..." Giang Tứ uể oải kéo dài thanh âm, "Đó là chuyện của tôi, em không cần quan tâm."
Tống Vãn Chi trầm mặc một hồi, nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.
Kỳ thật Giang Tứ không biết.
Chỉ cần anh nhờ cô giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-roi-xuong/2645595/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.