"——" 
Tống Vãn Chi bị Giang Tứ làm cho giật mình đến nỗi cô đứng trước bức tường, không thể thốt ra một lời nào. 
Gần trong gang tấc chính là cổ áo sơ mi trắng của anh, cơ hồ muốn hôn đến môi cô, có mùi thơm nhàn nhạt không thể phân biệt, ăn mòn sự tỉnh táo của cô, đầu óc trống rỗng, nhưng cô vẫn nhớ mình đã nín thở, dùng đầu ngón tay chạm vào môi mình đứng sững người trước bức tường lạnh lẽo, không dám cử động. 
Giang Tứ hơi hơi ngẩng đầu lên, hàng mi dài hơi khép lại, hàng mi cong vút không giấu được đôi mắt đen láy, anh chỉ hờ hững nhìn cô cười: "A, vậy mà nghe hiểu." 
"Vương Ý Huyên... Nói qua." Cô gái ngây người nhìn chằm chằm và trả lời theo bản năng. 
Giang Tứ cau mày cười: "Bạn cùng phòng của em? Bọn họ đều dạy em lung tung như vậy." 
"......" 
Trong cuộc trò chuyện qua lại, Tống Vãn Chi cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh. 
"Giang Tứ." Cô bình tĩnh lại giọng điệu có chút run rẩy, nghiêm túc ngẩng đầu nhìn anh: "Có thể trước đây anh đã từng đùa giỡn với bạn gái của anh hoặc nhóm bạn nữ...... Nhưng em không thích kiểu đùa này." 
Giang Tứ đỡ bồn rửa mặt, chậm rãi đứng thẳng người, nụ cười nhạt đi: "Tôi không cùng nữ sinh đùa giỡn như vậy." 
Tống Vãn Chi nhíu mày: "Anh vừa nói với em." 
"Em không giống." Giang Tứ không hề nghĩ ngợi, trước ánh mắt kinh ngạc của cô gái trước mặt, anh hoàn hồn, cúi đầu lười biếng cười nói: 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngan-ha-roi-xuong/2645593/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.