Tần Hiếu Tắc và Ứng Huyên đã quen nhau từ rất lâu, nhưng họ cũng không thân lắm, hai người không kết bạn trên vòng bạn bè.
Nhưng ba mẹ hai bên gia đình khá thân thiết, thêm vào đó Ứng Huyên lại học ngành nghệ thuật nên mẹ La Hàm rất thích anh.
Trước đó, Tần Hiếu Tắc chưa bao giờ nghĩ Ứng Huyên và Lục Giai Ân có mối liên hệ với nhau.
Nhưng khi vừa nghe bạn học của cô nhắc đến anh mới đột nhiên nhớ ra Ứng Huyên cũng đang đi du học ở Ý.
Hơn nữa có vẻ như Ứng Huyên và Lục Giai Ân qua lại với nhau khá nhiều.
Nghĩ đến đây, lông mày Tần Hiếu Tắc nhíu càng chặt hơn, ánh mắt anh nhìn Lục Giai Ân ngày càng khẩn thiết.
Lục Giai Ân lùi lại một bước, mím môi giải thích: “Là dì La Hàm đưa cho em danh thiếp của Ứng Huyên.”
Tần Hiếu Tắc hít sâu một hơi, cơn tức xộc thẳng lên não.
“Mẹ anh?!” Anh lên giọng hỏi.
Lục Giai Ân gật đầu: “Dì La sợ em mới đến Ý không quen biết ai nên dì tốt bụng đưa cho em danh thiếp của Ứng Huyên.”
Tần Hiếu Tắc nhất thời sững sờ, cơn bực bội trong lồng ngực căng chặt không chỗ nào phát tiết.
Anh dời mắt nhìn sang hướng phòng bếp, yết hầu lên xuống nặng nề.
Nói đi nói lại thì không phải là anh tự làm tự chịu hay sao.
Một Hàng Hữu còn chưa rời đi thì một Ứng Huyên khác lại lăn đến.
Trong lòng Tần Hiếu Tắc căng thẳng, anh quay đầu nhìn Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/1897820/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.