Một năm sau đó Lục Giai Ân tranh thủ vài ngày về thăm bà ngoại rồi cũng nhanh chóng trở lại Ý.
Bà chủ nhà tầng trên Lục Giai Ân vô cùng thích đồ ăn Trung Quốc nên thi thoảng cũng cho cô vài món ngon, về sau còn tốt bụng tìm giúp cô công việc làm gia sư dạy tiếng Trung nữa.
Cứ thế Lục Giai Ân cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.
Đến nỗi nghỉ hè cũng phải ở lại Ý không về được.
Cô vừa vẽ tranh vừa đi làm gia sư.
Thời gian đó, đôi lúc Tần Hiếu Tắc cũng bay tới Ý với rất nhiều lý do.
Khi đó Lục Giai Ân có thể cảm nhận rõ ràng Tần Hiếu Tắc thực sự rất bận rộn.
So với trước kia, anh bây giờ lúc nào cũng trong trạng thái mệt mỏi vô cùng.
Có lần anh mời cô ăn cơm mà cũng vội vội vàng vàng rời đi.
Lục Giai Ân hơi khó xử bảo anh không cần thiết phải tự đày đọa mình như vậy, và anh cũng không cần tới Ý nữa đâu.
Lời nói uyển chuyển êm tai nhưng ý tứ đuổi khách vẫn rõ mồn một.
Tần Hiếu Tắc lúc đó nhìn cô không nói gì chỉ im lặng rồi nói thực ra bản thân anh tới Ý là do có chuyện khác cần xử lý.
Nếu anh đã nói vậy rồi Lục Giai Ân còn nói được gì nữa đây.
Mặc kệ cô có nói thế nào Tần Hiếu Tắc vẫn lại đến thăm cô, hơn nữa còn không quên mang cho cô ít đặc sản quê nhà.
Để đáp lễ Lục Giai Ân cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/1897821/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.