Khách quan mà nói, Tần Hiếu Tắc thực rất đẹp trai.
Giống như lúc này, ánh nắng chiều buông xuống một bên sườn mặt của anh, nhuộm lên mái tóc và hàng mi bên phải của anh một lớp vàng rực rỡ.
Anh dựa người vào ghế, khóe mắt và chân mày lộ đầy ý cười, khóe miệng cong lên một cách tùy ý.
Lục Giai Ân đã lâu lắm không nhìn thấy anh cười như vậy, trong lòng cô chợt sững sờ.
Nhưng ngay sau đó cô chợt nhận thấy có điều gì không đúng.
Cô cau mày, dần dần nhớ lại.
— Tần Hiếu Tắc lại đang trêu chọc cô!
Dưới ánh mặt trời, mặt của cô có chút nóng lên, nhưng người đàn ông đối diện kia vẫn cười tủm tỉm mà chằm chằm nhìn cô.
“Tần Hiếu Tắc!” Lục Giai Ân bị anh nhìn đến phát bực.
Rõ ràng là anh cố ý, lại còn cố tình không nghe rõ để lừa cô nói thêm hai lần.
Tần Hiếu Tắc khẽ cười một tiếng, anh rướn người về phía trước cho đến khi lồng ngực chạm vào mép bàn.
Một đôi mắt trong veo giả vờ như khó hiểu: “Sao thế? Anh nói là anh biết nói câu đó rồi mà.”
“Ti amo.”
Anh ra vẻ nghiêm túc đọc lại một lần rồi hỏi Lục Giai Ân: “Đã đúng chưa?”
Thấy Lục Giai Ân không nói gì, anh lại nói lại lần nữa.
“Ti amo.”
Lông mi Lục Giai Ân run lên, cô mím chặt môi.
Tần Hiếu Tắc phát âm khá chuẩn, giọng điệu trầm thấp dễ nghe.
Nhưng mà…
Lục Giai Ân ngước mắt lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngam-me-muoi/1897819/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.